
chính môn của Vô Thần Các, chỉ ngắm thôi cũng đã thấy vui lòng.” Vô
Thần đạo nhân vuốt râu nói, xem ra thực sự rất đón nhận cái tình của
tôi.
“Đạo nhân không chê là tốt.” Tôi cúi đầu nói. Trong lòng
bất giác vui thầm, hiện nay tôi đang mâu thuẫn với Vũ Văn Dung, nhân cơ
hội còn đang ở phủ Tể tướng, tôi phải khiến Vũ Văn Hộ càng vui càng tốt. Trước mắt ông ta coi Vô Thần đạo nhân là thượng khách, đương nhiên phải lấy lòng người mà ông ta coi trọng rồi. Huống hồ Vô Thần đạo nhân lai
lịch khó đoán, lại biết pháp thuật, tôi càng không thể đối đầu với ông
ta.
Nhưng ích lợi gần nhất vẫn là trên bàn tiệc. Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêng đầu mỉm cười, mắt liếc Vũ Văn Dung.
Chàng thấy tôi xuất hiện rất lộng lẫy thì hơi kinh ngạc, giờ lại thấy tôi
cười cười nói nói lấy lòng Vô Thần đạo nhân thì ánh mắt nhìn tôi thăm
dò. Nhưng chàng cũng là một người rất giỏi diễn kịch, chớp mắt đã đổi
sang vẻ mặt hiền hòa, gắp một miếng măng vào bát tôi, nói giọng bình
thường: “Thấy sắc mặt nàng khá tốt, bệnh khỏi hẳn rồi chăng?”
“Cũng nhờ Tư Không đại nhân một lòng chăm sóc, Thanh Tỏa mới khỏi nhanh như vậy.” Tôi càng cười rạng rỡ hơn.
Chàng hơi sững lại, nhất thời không nói được lời nào, chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Nguyên Thị nhìn tôi đầy thâm ý, nét mặt tỏ vẻ hài lòng. Có lẽ bà tưởng tôi
không phụ lòng kì vọng của bà, mối quan hệ với Vũ Văn Dung đã có chuyển
biến tốt. Nhưng không biết rằng lúc này tôi mới thực sự đối đầu với
chàng.
“Đúng rồi, đạo trưởng có còn nhớ hôm đó ngài từng nói Tư
Không đại nhân có diện tướng bất phàm, chắc chắn không phải hạng phàm
phu tục tử?” Tôi làm như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không nhìn Vũ Văn
Dung nữa, mỉm cười hỏi.
“Còn nhớ.” Hình như Vô Thần đạo nhân không ngờ đột nhiên tôi lại hỏi vấn đề này, lúng túng giây lát rồi đáp.
“Dám hỏi đạo nhân, bất phàm như thế nào ạ?” Tôi nhấp một ngụm trà, ngây thơ hỏi.
“Điều này…” Vô Thần đạo nhân trầm ngâm giây lát, ánh mắt làm như vô tình lướt qua Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung, nhất thời không có câu trả lời.
“Ừm… Thiên đình[6'> đầy đặn, địa các vuông tròn…” Tôi giả bộ quay sang ngắm
Vũ Văn Dung, lẩm bẩm nói, “Thực ra tôi cũng hiểu đôi chút về xem tướng,
trông có vẻ như…” Tôi chớp mắt, nhìn sang Vô Thần đạo nhân vẻ dò hỏi.
[6'> Giữa trán.
“Đế vương chi tướng, chí quý chi dung.” Vô Thần đạo nhân ngập ngừng giây
lát rồi trầm giọng nói. Đương nhiên ông ta biết địa vị của Vũ Văn Hộ
trong triều đình như thế nào, cũng biết mối quan hệ giữa Vũ Văn Hộ và Vũ Văn Dung. Trước mặt Tể tướng Vũ Văn Hộ mà hình dung về Vũ Văn Dung như
vậy đương nhiên là chẳng có chút ích lợi gì đối với ông ta. Ông ta nhìn
tôi đầy kinh ngạc, có lẽ trong lòng đang thầm nghĩ, ban nãy tôi vẫn còn
ngoan ngoãn, sao đột nhiên lại thốt ra những lời nói có thể gây hại cho
phu quân của mình. Ai cũng biết, trong triều đình hiện nay, Tể tướng Vũ
Văn Hộ một tay chấp chướng đại quyền, Hoàng đế mà ông ta đưa lên chẳng
qua chỉ là một con rối, nói chết là phải chết chứ đừng nói chỉ một Tư
Không Vũ Văn Dung nhỏ bé. Huống hồ, một người như Vũ Văn Hộ chắc chắn là rất đa nghi, luôn luôn đề phòng hậu họa.
Sắc mặt Vũ Văn Dung sa sầm xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, ngay sau đó cúi đầu xuống
gắp thức ăn, làm như thể không nghe thấy gì. Vũ Văn Hộ vẫn giữ nét mặt
bình thường, nhưng ánh mắt thì đã tối đi. Quay mặt về phía Vô Thần đạo
nhân, nhưng ánh mắt thâm trầm lại đang chiếu vào Vũ Văn Dung, cười nói:
“Vậy sao? Đế vương chi tướng không phải là người phàm có thể có được.”
Ngữ khí của ông ta vẫn bình thường, nhưng có thể nhận ra hơi lạnh trong đó, chỉ nghe thôi mà tôi đã ớn lạnh trong lòng. Sắc mặt Vũ Văn Dung thoáng
cau lại, vẫn bình tĩnh cúi đầu, vừa định nói gì đó thì tôi đã mỉm cười
tranh nói trước: “Trong sách nói Lưu Bị thiên đình đầy đặn, địa các
vuông tròn, hai tay dài quá gối, thùy tai dài tới vai, là Đế vương chi
tướng, Tư Không đại nhân bất quá chỉ mới giống được hai điểm. Diện tướng như thế này cứ trong mười người thì tìm được hai người, có lẽ chỉ là
phúc trạch thâm hậu, làm sao dám nói là Đế vương chi tướng. Tôi còn
tưởng diện tướng bất phàm của chàng mà đạo nhân nói là ý nói chàng hồng
loan tinh vượng, mệnh phạm đào hoa cơ”[7'>. Nói rồi tôi liếc nhìn Vũ Văn
Dung một cái, rồi lại nhìn cô mẫu Nguyên Thị đầy vẻ tủi thân, nhìn Vũ
Văn Hộ bằng vẻ đáng thương và nói tiếp: “Cô phụ cô mẫu phải làm chủ cho
Thanh Tỏa, nghe nói Tư Không đại nhân lại vừa ý hai ca kĩ trong phủ. Chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc, Thanh Tỏa sau này không biết nên đi đâu về đâu nữa.” Nói rồi tôi chép miệng, đặt nhẹ đôi đũa
xuống bàn.
[7'> Ý nói là người đào hoa, nhiều thê thiếp.
Mọi người thấy tôi đi một đường dài rồi giở tính trẻ con đều bất lực bật
cười, bầu không khí giãn ra ít nhiều. Cô mẫu Nguyên Thị tưởng là tôi
đang cố ý tranh sủng, giả bộ trách cứ: “Thanh Tỏa, con gái nói điều này
trước mặt mọi người mà không biết xấu hổ. Vả lại nam nhân tam thê tứ
thiếp là chuyện bình thường, huống hồ con gả về đó đã hơn năm trời mà
chẳng sinh cho Dung nhi đứa con nào,