
đương nhiên nó phải tìm người khác
rồi.”
Tôi tuy rằng đang diễn kịch nhưng nghe những lời này, gò má vẫn nóng bừng.
Sắc mặt Vũ Văn Hộ dần dần hòa hoãn trở lại, tiếp lời Nguyên Thị, cười nói:
“Đứa cháu gái này của ta càng ngày càng lợi hại rồi, dám cáo trạng tới
tận chỗ ta, quản cũng không phải mà không quản cũng không phải. Khiến Vô Thần đạo nhân cười rồi.”
Vô Thần đạo nhân ban nãy vừa nhận quà
của tôi nên ấn tượng về tôi khá tốt, vuốt chòm râu dài, cười nói: “Bần
đạo cũng không phải người ngoài, vả lại Thanh Tỏa cô nương với Tư Không
đại nhân phu thê tình thâm, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Có điều cô nương có một đôi mắt đào hoa. Tuy rằng dung mạo không phải khuynh quốc
khuynh thành, nhưng chắc chắn sau này sẽ gặp bậc chí quý chi nhân đa
tình.”
… Cái gì? Mắt đào hoa? Tôi nghe mà giật mình, ngất mất
thôi, má tôi giần giật, càng đỏ thêm. Tôi vội vã nói: “Sao bây giờ mọi
người lại chuyển sang chế nhạo con? Vả lại con chỉ là một tì thiếp thôi
mà, đâu xứng làm phu thê với chàng?”
“Ha ha, mùi vị chua quá!”[8'>
[8'> Tại Trung Quốc, người ta thường ví mùi chua hay mùi dấm như là sự ghen tuông.
Vũ Văn Dung phản ứng rất kịp thời, thân mật gắp một miếng dưa chua bỏ vào
miệng tôi, một tay thì khoác vai tôi, nói đầy thương yêu, “Sau này ta sẽ thương nàng nhiều hơn, không làm loạn nữa.”
Tôi bị chàng ôm
chặt, cả người như mất cảm giác, miệng như nhai rơm, đối mặt với ánh mắt nhìn tôi đầy sắc lạnh của chàng đành mỉm cười quyến rũ.
“Vậy thì phải xem biểu hiện của chàng thế nào.”
Tể tướng Vũ Văn Hộ thấy tôi và Vũ Văn Dung thân mật với nhau thì hơi ngẩn
ngơ, ngay sau đó nở một nụ cười hài lòng. Bầu không khí căng thẳng ban
nãy đã trôi qua. Thực ra chắc chắn ông ta vẫn thận trọng đề phòng Vũ Văn Dung? Chỉ có điều là nhiều hay ít mà thôi. Tôi gây sóng gió rồi lại
giúp Vũ Văn Dung giải quyết sóng gió là vì muốn để chàng ta biết, Nguyên Thanh Tỏa tôi đã nắm bắt được đôi chút về tương lai của chàng.
Đúng lúc này thì đột nhiên có một kẻ hầu ngoài cửa vào báo, nói là Nhan cô
nương đã quay về, muốn gặp lão gia và lão thái thái[9'> gấp.
[9'> Thái thái ý chỉ phu nhân.
Nhan Uyển về rồi? Tôi bỗng dưng thấy hoài nghi. Hôm đó cả phủ Tể tướng từ
trên xuống dưới đều bị bệnh, theo lời Vô Thần đạo nhân thì là “tà linh
xâm nhập”, nhưng ai mà biết trên thực tế là chuyện gì xảy ra? Sao lại
tình cờ như vậy, đúng vào lúc đó thì nàng ta lại đi thăm họ hàng thân
thích ở ngoại thành, tới khi sóng yên bể lặng rồi mới quay về?
Cha của Nhan Uyển là Kinh lược tiết độ sứ, cũng được coi là một quan viên
quan trọng trấn thủ biên phòng, Vũ Văn Hộ luôn đối xử rất tốt với Nhan
Uyển, ra hiệu bảo cho nàng ta vào.
“Tể tướng đại nhân… phu
nhân!” Nhan Uyển sắc mặt tiều tụy bước vào, ánh mắt lướt qua một vòng,
nhìn Vũ Văn Dung một cái rồi quay sang Vũ Văn Hộ đang ngồi ở vị trí chủ
tọa, nói: “Uyển nhi vừa về nhà di nương[10'> đã nghe nói phủ Tể tướng xảy ra chuyện nên vội vã về đây.” Nói xong nàng ta đưa tay lên giữ ngực,
thở hắt ra một hơi, nói tiếp: “Cũng may là trong phủ từ trên xuống dưới
vẫn bình an vô sự.” Nàng giơ tay lên chỉ vào hai cái rương gỗ lớn mà một kẻ hầu vừa khiêng vào.
[10'> Nhà dì.
“Đây là nhân sâm và nhung hươu mà con mang về để đại nhân và phu nhân bồi bổ cơ thể, mong
hai người sớm bình phục. Coi như là tấm lòng của Uyển nhi.”
Vũ
Văn Hộ lạnh nhạt nói: “Ừ, cảm ơn con. Uyển nhi, mau bái kiến Vô Thần đạo trưởng. Lần này cũng nhờ có ông ấy mà phủ Tể tướng chúng ta mới thoát
được kiếp nạn này.”
Ánh mắt Nhan Uyển dừng lại nơi Vô Thần đạo
nhân, với biểu cảm hiền lành, nhu mì như trước, tỏ vẻ vô cùng cảm kích,
cúi người hành lễ rồi thành khẩn nói: “Uyển nhi đa tạ đạo trưởng. Ơn cứu mạng, sau này Uyển nhi sẽ hết lòng tương báo.”
Vô Thần đạo nhân hơi ngẩng đầu lên, coi như là nhận lễ.
Thật hay cho câu “cảm ơn cứu mạng, hết lòng tương báo.” Tôi cười thầm một
tiếng, giờ thì đã gặp một kẻ còn biết ăn nói hơn tôi rồi. Việc này vốn
dĩ nàng ta chẳng chịu chút tổn hại nào mà lại nói là “ơn cứu mạng”, ý
nàng ta là phủ Tể tướng cũng như nhà mình, coi tính mạng của Vũ Văn Hộ
và những người khác quan trọng như tính mạng của mình.
Vũ Văn Hộ nghe nàng ta nói thế, quả nhiên long nhan vui vẻ, nheo mắt nói: “Lại đây ngồi đi!”
Lời nói vừa dứt đã có một người hầu nhanh nhẹn mang thêm một chiếc ghế cho
nàng ta, ở ngay bên cạnh Vũ Văn Dung. Nhan Uyển lộ vẻ e thẹn, hai người
đưa mắt nhìn nhau cười rồi mới thẹn thùng ngồi xuống.
Tôi giả bộ như không nhìn thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng, Vũ Văn Dung, không phải là chàng thực sự thích nàng ta rồi chứ? Hừ, vậy thì ta cứ gây rối
để hai người không được ở bên nhau đấy. Nghĩ tới đây, cổ tay tôi thoáng
run một cái, bát canh trong tay đổ xuống cánh tay Vũ Văn Dung. Tôi giả
bộ kinh hãi, vội vã vén tay áo đã bị ướt của chàng lên. Bát canh không
nóng lắm, nhưng vẫn để lại một vệt đỏ trên cánh tay vạm vỡ của chàng,
tôi làm ra vẻ thương xót: “Đều tại thiếp… Xin Tư Không đại nhân theo
thiếp về phòng để bôi thuốc, Thanh Tỏa tay chân vụng về nên trong tư
phòng lúc nào c