
.
Lặng lẽ đi khoảng mấy chục bước, tôi rẽ phải rồi đứng sát vào tường, người đó đi theo tôi, tôi đột ngột thò một chân ra, người đó nhanh nhẹn tránh được và không còn giả
giọng ông nội nữa, một giọng nói trẻ trung thoáng mang vẻ ngạc nhiên:
“Đoạn Mộc Liên, không ngờ bị cô phát hiện ra.”
Tôi chẳng buồn
đếm xỉa gì tới hắn, cầm điện thoại đi động ra, bật nắp, có chút ánh sáng yếu ớt đó cũng đủ để tôi nhìn rõ tình thế trước mắt. Tôi tiện tay túm
lấy cái bình cứu hỏa đặt trong góc, ném vào đầu của kẻ đang mặc bộ quần
áo dạ hành[5'>, nhưng hắn nhanh nhẹn tránh được, “rầm” tiếng thủy tinh vỡ vang vọng trong Viện Bảo tàng rộng lớn. Tôi không đánh trúng hắn, nhưng đánh trúng cái tủ kính sau lưng hắn, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào về
phía trước, tay phải vô thức chống xuống đất, bỗng cảm giác mặt đất mềm
nhũn như bùn, rồi bị lún sâu vào. Tôi nghe thấy tiếng ông nội ở đằng xa, nhưng không kịp trả lời, đất trời xoay chuyển, cả tôi và gã trộm mặc đồ đen bị rơi xuống mật thất dưới lòng đất. Thì ra nơi đặt Trấn Hồn Châu ở ngay đây, vừa nãy bàn tay tôi đã chạm vào cơ quan của mật thất. Tôi ngã đập lưng xuống đất, thấy xung quanh được bao phủ bởi một vầng ánh sáng
màu tím nhạt, một viên trân châu sáng rực được đặt ngay ngắn trên một
cái cột hình tròn ở chính giữa căn phòng đá, lớp lông thiên nga màu xanh lam đậm càng khiến nó trở nên thần bí, quý giá.
[5'> Là bộ đồ màu đen để thuận tiện di chuyển trong bóng tối.
“Bây giờ anh biết… vì sao tôi chắc chắn anh là giả rồi chứ?” Tôi nhìn người
mặc áo đen đang đứng trước mặt, yếu ơt nói, “Bởi vì tôi chưa từng nhìn
thấy bản đồ mật thất, nếu không thì cũng chẳng vô tình mà rơi xuống
đây.” Tôi cố bò về phía hắn.
“Cũng cảnh giác nhỉ, con cháu nhà
Đoạn Mộc quả nhiên không đơn giản.” Người áo đen trầm giọng nói, liếc
tôi một cái rồi đi thẳng về phía Trấn Hồn Châu, vừa mới cầm nó vào trong tay đã bị tôi đang nằm dưới đất ngoắc chân ra, suýt nữa thì ngã, bàn
tay đang cầm Trấn Hồn Châu chống vào tường theo phản xạ.
Cạch
một tiếng, viên Trấn Hồn Châu lún vào một cái hố trên tường, dường như
đúng vào một cơ quan nào đó, chính giữa bức tường nứt ra, căn phòng sáng trưng như ban ngày, tôi bị ánh sáng chói mắt làm đau nhói, thấp thoáng
thấy một chiếc gương đồng đang chầm chậm nhô lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Người mặc áo đen thoáng ngỡ ngàng giây lát rồi hân
hoan hét lên: “Gương Thanh Loan! Gương Thanh Loan!” Rồi kích động lao về phía nó.
Tôi giật mình, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, chỉ
biết là chiếc gương Thanh Loan không thể nào bị mất từ tay tôi, bèn cố
bò ra, túm lấy chân hắn, nói: “Không được… không ai được mang nó đi!”
Gã áo đen nóng lòng thoát khỏi tôi, bàn tay đánh mạnh một cái, trúng vào
sống lưng tôi, đau đớn vô cùng, nhưng tôi vẫn không buông tay.
“Buông tay, nếu không ta sẽ giết ngươi.” Hắn cúi đầu nhìn tôi, hai mắt hằn tia máu đỏ như thể kiên quyết phải lấy được gương Thanh Loan.
Tôi
hốt hoảng, bỗng buông lỏng tay ra, gã áo đen cũng ngẩn ngơ, tưởng là tôi sợ chết, bèn nhìn tôi đầy mỉa mai, rồi quay người đi về phía chiếc
gương Thanh Loan. Tôi cố hết chút sức lực cuối cùng, đứng bật dậy, nhân
lúc hắn đang quay lưng về phía tôi, nhanh chóng rút khẩu súng lục màu
bạc nơi thắt lưng hắn.
“Đứng im!”
Nhưng hắn cũng là cao
thủ, tiếng “im” còn chưa nói xong thì hắn đã nhanh nhẹn quay người ôm
lấy tôi, giữ chặt cánh tay tôi, bên tai tôi vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Muốn chết phải không? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.”
“Nhưng ta
không để cho ngươi đắc ý đâu!” Tôi liền giằng mạnh cánh tay rồi chĩa đầu súng vào ngực mình. Lúc giằng co thì tôi nghe thấy “bùm” một tiếng,
tiếng vọng vang lên khắp nơi như những hạt bụi bay trong không khí. Uy
lực của khẩu súng này đủ để xuyên qua trái tim của hai người. Xung quanh lặng ngắt như tở, yên lặng tới nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng viên đạn
đang xuyên qua máu thịt mình.
Ánh sáng vàng rực của chiếc gương
Thanh Loan cùng ánh sáng màu tím nhàn nhạt tỏa ra từ Trấn Hồn Châu bay
lướt trước mắt tôi, tôi bất giác đưa tay ra, nhưng chẳng nắm được cái
gì. Cơ thể tôi bồng bềnh tựa mây rồi bay lên, bay lên, trước mắt bỗng
tối om, tôi mất đi tri giác.
3.
“Nô tì cầu xin My
chủ nhân, xin hãy thủ hạ lưu tình, tiểu thư nhà tôi từ nhỏ chưa phải
chịu chút khổ sở nào, e rằng sẽ xảy ra án mạng mất.” Tiếng cầu xin thảm
thiết kèm theo tiếng khóc xé lòng thấp thoáng vang lên bên tai tôi.
“Chẳng qua là bị vài cái roi mà giả bộ chết. Người đâu, làm ả tỉnh cho ta!”
Một giọng nói yêu mị và mỉa mai lẫn trong tiếng cười lạnh lẽo vang lên.
Ý thức của tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, bỗng dưng bị một chậu nước lạnh
giội vào, mọi vết thương trên khắp cơ thể đau nhói, tôi chầm chậm mở mắt ra, tầm mắt tôi chạm vào một chiếc váy gấm màu xanh nhạt mặc trên người mình, nhưng trên đấy đã lốm đốm vết máu, trông vô cùng thảm hại. Những
giọt nước trên mặt chảy xuống theo từng sợi tóc, chảy qua những vết
thương đang nứt miệng khiến đau đớn khôn tả.
Đây là đâu? Tôi
ngẩng đầu dậy, đối diện với một ánh mắt đẹp lạnh lùng của một