
g nỗi nhục
hôm nay chắc chắn sẽ có ngày tôi đền lại gấp nhiều lần.”
Những
lời đàm phán, uy hiếp, dọa dẫm rất điển hình. Trên mặt tôi là vẻ điềm
tĩnh hiếm có, nhưng tim thì đang đập thình thịch, ai mà biết người đàn
bà điên này có thực sự giết tôi diệt khẩu hay không?
Mặt của ả
ta lại càng tái nhợt, nhìn tôi một lúc lâu rồi bật cười lạnh: “Nguyên
Thanh Tỏa, thì ra ta đã coi thường ngươi rồi! Hôm nay ta tạm tha cho
ngươi, để xem sau này ngươi còn dám lợi dụng thế lực nhà mẹ đẻ ngươi để
động tâm tư với Tư Không đại nhân hay không?” Nói xong ả căm phẫn đứng
lên, đưa đám tùy tùng bỏ đi.
Trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo
bỗng chốc chỉ còn lại sự yên tĩnh. Bích Hương khóc lóc cởi dây thừng ở
chân tay tôi ra, trên làn da trắng ngần hằn lên những vết máu.
Tôi mệt mỏi ngồi bệt trên mặt đất, nghĩ lại mọi điều vừa xảy ra, cảm giác
như một giấc mộng. Xuyên không vào thời cổ đại đã đành, lại còn xuyên
không đến cái nơi quái quỷ này. Nhớ tới ông nội, nhớ tới căn nhà ở thế
kỷ XXI của tôi, cảm thấy tim mình chùng xuống.
4.
“Tiểu thư, sau này chúng ta phải làm thế nào, làm thế nào? Tiểu thư phải như
thế từ lâu mới đúng, thỏ bị dồn vào chân tường cũng biết cắn người đấy,
My chủ nhân thật là ức hiếp người quá đáng! Ít nhiều gì cũng là người
được Tể tướng đại nhân ban cho, bà ta chẳng qua là đố kỵ với thân phận
cao quý của người mà thôi. Tiểu thư, đừng trách nô tì lắm lời, Vũ Văn
công tử tuy rằng tướng mạo đường hoàng, khí độ bất phàm, có vẻ là một
công tử hào hoa phong độ, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là một gã cả
ngày chỉ biết ăn chơi ở mấy chỗ phấn hoa, đâu đáng để tiểu thư một lòng
tình sâu nghĩa đậm với chàng.”
Tôi nằm trên đất, cả người đau
nhức, vừa ăn chút cơm canh nguội ngắt mà My chủ nhân sai người mang tới, trong lòng như có một đám mây mù che khuất. Bích Hương thì cứ lải nhải
bên tai, để làm rõ thân phận của mình, tôi đành phải im lặng lắng nghe.
Nghe khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đại khái hiểu được thân thế của mình.
Tiểu thư nhà cô ta tên là Nguyên Thanh Tỏa, là cháu
gái họ xa của Nguyên Thị (vợ của Tể tướng đại nhân Vũ Văn Hộ), làm tì
thiếp của Tư Không đại nhân Vũ Văn Dung. Vũ Văn công tử gì gì đó thì là
một kẻ rất trăng hoa, ngoài mặt thì vui vẻ chấp nhận, nhưng trên thực tế lại chẳng đoái hoài gì đến nàng. Các tì thiếp khác trong phủ thấy nàng
thân phận cao quý nhưng tính tình yếu đuối nên thường nghĩ ra đủ mọi
cách để ức hiếp nàng. My chủ nhân ban nãy tên thật là Giang Yến My, hiện nay đang được sủng ái nhất, bởi vậy đương nhiên cũng ra tay độc ác hơn
những người khác. Nguyên Thanh Tỏa sau khi bị chịu mấy roi thì bất tỉnh
nhân sự, hôn mê một ngày một bêm, sau khi tỉnh dậy thì biến thành Đoạn
Mộc Liên tôi.
“Vị Vũ Văn công tử này tổng cộng có bao nhiêu tì
thiếp?” Tôi thấy tò mò, bất giác mở miệng ra. Lời nói vừa thốt ra đã cảm thấy hơi không ổn, chỉ sợ con nha đầu lanh lợi này phát hiện ra sự khác thường của tôi.
“Haiz, tiểu thư ngày nào cũng nhốt mình trong
phòng, chả trách người không biết. Trong Yên Vân Các này có hai mấy tì
thiếp, còn chưa tính các ca kỹ vũ nữ trong phủ… Vũ Văn công tử bản tính
phong lưu là việc mà cả nước đều biết, uổng công tiểu thư một lòng một
dạ với chàng, mà chàng ta đâu đoái hoài đến. My chủ nhân lăng mạ tiểu
thư ngay trước mặt chàng, chàng chẳng buồn nhìn tiểu thư một cái, cũng
chả trách mọi người đều cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta. Tiểu thư ngày nào
cũng nhốt mình trong phòng, không thêu khăn thì ngồi khóc, các tì thiếp
khác chỉ biết ganh ghét, đố kị, thực ra tấm lòng người dành cho Vũ Văn
công tử thì họ nào có biết.”
Con nha đầu này lanh lợi thì lanh
lợi, nhưng khuyết điểm là nói nhiều, tôi hỏi có một câu, nó chẳng chớp
mắt lấy một cái đã trả lời tôi hàng chục câu.
Nhưng từ lời của
nó tôi lại biết thêm rất nhiều chuyện của Nguyên Thanh Tỏa. Xem ra tuy
rằng cô ta không được sủng ái nhưng lại rất yêu thương gã công tử đào
hoa kia. Nói ra đúng là cũng khổ cho cô ta, không nhưng phải chịu đựng
nỗi đau khổ khi người mình thích ở cùng người khác mà lại còn phải chịu
nỗi đau thể xác, cả cơ thể lẫn trái tim đều bị dày vò, chả trách vừa mới chịu vài roi đã bất tỉnh nhân sự. Tôi bất giác thấy căm ghét cái gã Vũ
Văn công tử mà mình chưa từng gặp mặt này, đúng là một gã đàn ông vô
trách nhiệm, cho dù phụ nữ thời cổ đại không có địa vị, có thể tặng qua
tặng lại như một món quà, nhưng không thích thì đừng có nhận, hà cớ gì
phải hủy hoại cả cuộc đời của người ta.
Nhưng nói ra thì thấy
cái tên Vũ Văn Dung nghe thật là quen, hình như là một nhân vật rất nổi
tiếng trong lịch sử. Lại còn Tể tướng Vũ Văn Hộ, hình như là một cái tên có mối quan hệ khá lằng nhằng với Vũ Văn Dung, nhắc tới một trong hai
người thì không thể không nhắc tới người còn lại. Giữa họ rốt cuộc là có mối quan hệ gì, sau này sẽ xảy ra chuyện gì!? Chắc là trong sách lịch
sử đều có ghi chép lại. Nhưng giờ toàn thân tôi mệt mỏi, tinh thần thì
hoảng loạn cho dù có vắt kiệt óc thì cũng không thể nhớ ra được cái gì.
Chỉ nhớ mang máng rằng họ đều là nhữn