The Soda Pop
Lang Gia Bảng

Lang Gia Bảng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327772

Bình chọn: 8.5.00/10/777 lượt.

an ngoãn, nhưng tên Dự Tân đó cứ chạy tới chạy lui suốt ngày, không ngồi yên được lúc nào...”

“Vì thế ngươi mới lấy dây trói hắn vào gốc cây?” Mông Chí nhíu mày. “Làm hại Tĩnh vương hảo tâm đến chơi với ngươi lại phải chịu oan, nói rằng đó là hắn trói...”

“Nhưng cuối cùng người bị phạt quỳ vẫn là ta, đến tận lúc thái nãi nãi tới cứu ta... Khi đó ta cảm thấy vô cùng ấm ức, thầm nghĩ rõ ràng Cảnh Diễm đã nói là hắn làm, vì sao người bị phạt vẫn là ta...” Mai Trường Tô cười cười, lại ho một hồi lâu mới dừng lại được, thở dốc một lát rồi tíếp tục nói: “Hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng như có một quả cầu bằng băng bị hơ trên lửa, lúc thì ấm áp, lúc khác lại lạnh thấu xương…”

“Tiểu Thù...” Mông Chí quặn đau trong lòng, muốn khuyên bảo nhưng lại không tìm được lời gì thích hợp. Một nam tử như được rèn ra từ sắt rắn mà cũng không khỏi đỏ mắt.

“Huynh đừng buồn.” Mai Trường Tô an ủi lại ông ta. “Bây giờ thái nãi nãi đã yên giấc ngàn thu, ta cũng đã vượt qua được những ngày đau lòng nhất, hiện nay đã tốt hơn nhiều rồi. Chỉ có điều giờ đây duy có Mông đại ca là người có thể ôn lại những chuyện cũ đó với ta, cho nên ta khó tránh khỏi nhiều lời một chút...”

Mông Chí thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai chàng. “Thực ra trong lòng ta cũng rất mâu thuẫn, vừa muốn tâm sự với ngươi nhiều một chút để ngươi nhớ mình không chỉ là Tô Triết mà còn là Lâm Thù trước kia, nhưng lại sợ nói nhiều quá sẽ khiến ngươi đau lòng.”

“Ta hiểu ý tốt của huynh.” Mai Trường Tô ngước mắt lên, đáy mắt sâu thẳm. “Nhưng bất kể là Lâm Thù cũng thế, Tô Triết cũng vậy, đều không phải được gấp bằng giấy, nặn bằng bùn, cho nên ta vẫn còn chịu đựng được. Sau này còn có nhiều việc phải làm như vậy, sao ta có thể gục ngã giữa đường được? Mông đại ca, ta tin rằng mình nhất định có thể đi tới bước cuối cùng, huynh cũng phải tin tưởng ta mới được.”

Nghe chàng nói đến “bước cuối cùng”, Mông Chí run lên không tự chủ được, ngẫm nghĩ một lát lại không biết vì sao, vội miễn cưỡng cười, nói: “Đương nhiên ta tin tưởng ngươi, với tài hoa và tâm tính của ngươi thì có chuyện gì mà không làm được?”

Mai Trường Tô cười nhã nhặn nhìn ông ta, dựa người vào gối, lại ho mấy tiếng. “Huynh về sớm một chút đi, phải ở bên tẩu tẩu nhiều một chút. Huynh thấy đấy, bây giờ ta vẫn ổn không cần lo lắng. Hôm nay huynh được nghỉ một ngày, ngày mai lại phải tiếp tục bận rộn rồi.”

Thấy thời gian quả thật không còn sớm, cũng sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Mai Trường Tô, Mông Chí liền nghe lời đứng dậy, lại dặn dò một câu cuối cùng: “Việc có trước có sau, bây giờ đối với ngươi thì dưỡng bệnh là quan trọng nhất, những chuyện khác đều phải gác lại sau, dù sao cũng không vội, cứ làm từng bước một cho ổn thỏa.”

Mai Trường Tô gật đầu đồng ý, không cho ông ta nấn ná nữa mà gọi Phi Lưu vào tiễn khách. Thiếu niên đang sốt ruột chờ gấp chim công nên lập tức chấp hành mệnh lệnh này, gần như là vừa đánh vừa đẩy Mông Chí ra ngoài.

Lúc này đã là canh hai, Mai Trường Tô nghe tiếng mõ trên đường xa, vuốt bộ đồ tang trên người, cố gắng ổn định lại tinh thần đang khẽ rung động.

Đã bước đi bước đầu tiên thì nhất định phải kiên trì đến bước cuối cùng...

Phi Lưu bay vào, đưa con chim công bằng giấy chưa gấp xong cho chàng.

Thực ra chỉ còn một bước cuối cùng nữa là xong, chàng gấp một lát, lại kéo phần lông đuôi hình quạt ra, chim công đã hiện rõ hình dáng.

Trong tiếng thán phục vui mừng của Phi Lưu, Mai Trường Tô thong thả giơ con chim công trên tay lên cao, lẩm bẩm: “Thái nãi nãi, người có nhìn thấy không?”

Đế đô Kim Lăng chia thành hai phần gồm cung thành bên trong và hoàng thành bên ngoài. Việc tuần tra phòng vệ cung thành do cấm quân phụ trách, hiện nay quan chỉ huy cao nhất là đại thống lĩnh cấm quân Mông Chí.

Trong khi cung thành chỉ có cấm quấn phòng vệ thì việc phân công tuần tra hoàng thành lại phức tạp hơn nhiều.

Xử các vụ phạm pháp của dân chúng, tuần tra hằng ngày, truy bắt trộm cướp, cứu hỏa cứu thủy là chức trách của nha môn Kinh Triệu. Canh giữ cổng thành, giới nghiêm ban đêm, trấn áp các vụ tụ tập đánh nhau là việc của tuần phòng doanh. Nha môn Kinh Triệu được xem như quan phủ địa phương, phải bẩm báo công việc với sáu bộ. Theo biên chế thì tuần phòng doanh vốn thuộc bộ Binh, nhưng từ trước tới nay vì người đứng đầu tuần phòng doanh là Ninh Quốc hầu có cả chức vụ và tước vị đều cao hơn thượng thư bộ Binh nên nó vẫn đứng siêu nhiên bên ngoài, bộ Binh không dám hạ bất cứ mệnh lệnh nào cho doanh này.

Ngoài ra hoàng thành còn có mấy nhà có quyền nuôi tư binh. Sau khi Đông cung được tách riêng ra khỏi nội cung từ thời Huệ đế thì cũng được đưa vào phạm vi hoàng thành, theo quy định được nuôi ba ngàn quân, còn phủ thân vương thì được nuôi hai ngàn, phủ quận vương một ngàn, phủ quân hầu nhất phẩm tám trăm.

Những phủ đệ có đặc quyền này ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến động tĩnh của hoàng thành, có thể nói là nhiều luồng sức mạnh đan xen, quan hệ chồng chéo như một mớ bòng bong.

Giờ đây việc Tạ Ngọc kiêm chức thống lĩnh tuần phòng doanh bị đánh đổ cũng giống như cưỡng chế rút một sợi