Disneyland 1972 Love the old s
Lang Gia Bảng

Lang Gia Bảng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326432

Bình chọn: 7.00/10/643 lượt.

rồi!”

Tĩnh vương giật mình, túm lấy tay Mai Trường Tô kéo ra bên ngoài.

“Xin điện hạ hãy buông ra!” Mai Trường Tô vừa bị kéo ra lại lao vào. “Các ngươi không thấy hắn đang nhẫn nhịn sao? Không sai, hắn muốn hút máu, đặc biệt là máu người, hút máu mới giảm bớt được sự đau đớn của hắn. Nhưng hắn vẫn đang cố nhịn, hắn cố gắng khống chế không cho mình làm người khác bị thương, các ngươi không thấy sao?”

Như để phối hợp với những lời này của chàng, quái thú đột nhiên gào lên một tiếng, đau khổ vùng vẫy trong lồng.

Mai Trường Tô bám chấn song lồng sắt, chăm chú nhìn nó, đột nhiên gọi to một tiếng: “Thích Mãnh.”

“Ơ? Có!”

“Đưa đao của ngươi cho ta.”

“Cái gì?”

“Mang đao đến đây!” Mai Trường Tô hét to một tiếng, Thích Mãnh giật mình, ngơ ngác đưa đao cho chàng.

Nhưng Mai Trường Tô lại không đưa tay cầm chuôi đao mà vuốt cổ tay trên lưỡi đao, cắt thành một vết thương dài hai tấc.

Máu lập tức phun ra, Thích Mãnh hoảng sợ buông rơi thanh đao xuống đất.

“Không sao. Nào, hút đi!” Mai Trường Tô đưa bàn tay đang phun máu vào trong song sắt, tới bên miệng quái thú, dịu dàng nói: “Trong máu của ta có thuốc, ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút. Nào, đừng sợ. Ngươi cứ hút đi, kệ ta, ta không sao… Ngươi không hút thì máu cũng vẫn chảy phí hoài…”

Quái thú thở dốc chống cự một lát nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được sức hấp dẫn của những giọt máu đó, miệng ngậm lấy cổ tay Mai Trường Tô. Tiếng kêu hoảng sợ lập tức vang lên xung quanh, Tĩnh vương cũng không nhịn được xông về phía trước mấy bước.

Tuy nhiên hết thảy đều đúng như Mai Trường Tô nói, con quái thú này không muốn làm hại người khác, nó chỉ hút chưa đến mười ngụm, sự đau đớn giảm bớt một chút là đã chủ động nhả tay chàng ra, dù chàng khuyên nhủ thế nào cũng không chịu hút tiếp.

“Mang chìa khóa đến!” Mai Trường Tô chỉ dùng khăn tay quấn vết thương trên cổ tay lại, đứng dậy chìa tay về phía Thích Mãnh. “Chìa khóa lồng sắt.”

Sớm đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh ngạc, Thích Mãnh đưa chìa khóa như một con rối.

Mai Trường Tô nhanh chóng mở lồng sắt, đỡ quái thú trong lồng ra ngoài.

“Điện hạ, người này để ta chăm sóc. Hắn có thể ở cùng phòng với ta không?”

“Người… người này?”

“Vâng, có lẽ không giống lắm, nhưng đây là một con người.” Ánh mắt luôn thờ ơ của Mai Trường Tô lúc này lại có vẻ rất kiên định. “Nếu ở đây không tiện thì ta dẫn hắn ra ngoài dựng lều, có điều xin điện hạ sai người giúp ta.”

Tiêu Cảnh Diễm ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc vẫn có chút choáng váng, hình như còn chưa hết khiếp sợ.

Mai Trường Tô cũng không giục hắn, chỉ dìu “người” bên cạnh đứng yên, lặng lẽ chờ đợi.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Tĩnh vương cũng hoàn hồn, nhìn về cửa phòng phía Tây, lại nhìn vẻ kiên định của Mai Trường Tô, ho một tiếng, nói: “Tiên sinh đã chắc chắn như vậy thì ở đây cũng không sao, có điều xin cẩn thận một chút.”

“Đa tạ điện hạ!” Trên gương mặt Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười ảm đạm, cúi người hành lễ, dìu “người” bên cạnh vào căn phòng của mình.

Tĩnh vương cau mày, ra hiệu cho Liệt Chiến Anh đi theo vào.

Một lúc lâu sau, Liệt Chiến Anh đi ra, dặn dò chuẩn bị nước nóng và thùng tắm, sau đó đi vào trong nhà chính nói với Tĩnh vương: “Tô tiên sinh không nói gì với… người kia, chỉ không ngừng an ủi hắn, còn tìm một ít thuốc cho hắn uống. Bây giờ người đó rất yên tĩnh, Tô tiên sinh lại chuẩn bị tắm cho hắn.

Tĩnh vương nhíu mày, tay trái nhẹ nhàng vuốt cổ tay phải, tự nhủ: “Nhưng chỉ vì đó là một người mà sẵn sàng cho người đó hút máu mình sao?”

Liệt Chiến Anh chớp chớp mắt, cũng không biết nên nói thế nào mới phải, chỉ có thể đứng yên không nói.

Một lúc lâu sau Thích Mãnh cũng vào, ôm quyền, nói không đầu không đuôi: “Khởi bẩm điện hạ, thì ra là trắng.”

“Cái gì trắng?”

“Con quái thú kia… à, người kia, tắm xong mới biết lông trên người hắn là màu trắng, trước đây bẩn quá nên mới tưởng là nâu.”

“Thích Mãnh!” Liệt Chiến Anh trách mắng. “Ngươi nói những chuyện không quan trọng này cho điện hạ nghe làm gì?

“Chẳng phải điện hạ muốn biết…”

“Chuyện điện hạ muốn biết không phải cái này, mau ra đi.” Thấy Tĩnh vương trầm lặng không nói, Liệt Chiến Anh vội đuổi Thích Mãnh ra ngoài.

Hai binh sĩ khiêng thùng nước bẩn ra ngoài, lại có người mang khăn bông sạch sẽ đến.

Quái thú mà Thích Mãnh cực nhọc lùng bắt cả một năm đột nhiên biến thành “người”, điều này khiến hắn không thích ứng kịp, thế là lại đứng ngoài cửa phòng rồi đi vào muốn xem tiếp.

Người lông trắng này đã nằm co quắp trên giường của Mai Trường Tô, lông dài trên mặt che mất ngũ quan.

Mai Trường Tô xem xét cả người hắn, hắn đều không phản kháng, nhưng chỉ vừa chạm tới cổ tay trái là hắn lại hoảng sợ theo bản năng, rụt tay lại giấu vào trong lòng.

Thích Mãnh ngơ ngác đứng ở phía sau nhìn một hồi lâu Mai Trường Tô cũng không để ý đến hắn, điều này làm hắn cảm thấy rất không thú vị, sau đó lại ngượng ngùng đi ra ngoài.

Nhưng hắn vừa đi, Mai Trường Tô đã lập tức đóng cửa sổ lại, trở lại trước giường, cố gắng kéo tay người lông trắng ra. Nhưng lần này chàng vẫn bị từ chối.

“Ngươi không cần phải giấu. Ta biết