Lang Gia Bảng

Lang Gia Bảng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326390

Bình chọn: 8.5.00/10/639 lượt.

ông trắng ở trong phòng mình, muốn mời mẫu phi đến khám giúp.”

“Toàn thân mọc…” Ánh mắt xao động, đột nhiên Tĩnh phi run lên. “Ta biết rồi, con chờ một lát.”

Tĩnh vương vốn cho rằng ít nhất Tĩnh phi sẽ hỏi một câu tại sao không mời thái y, không ngờ bà không nói một lời, tự mình đi vào lấy hộp thuốc rồi theo hắn ra ngoài. Tĩnh vương càng thêm sinh nghi, không ngừng chớp mắt.

Tĩnh phi đi phía trước, không có tâm tư chú ý đến vẻ mặt con trai. Bà bước rất nhanh, tiểu viện của Tĩnh vương lại không xa, chẳng bao lâu sau đã tới nơi.

Mai Trường Tô đang chờ đón ngoài viện, hành lễ xong liền dẫn bà vào nhà ngang, Tĩnh vương đi theo sát phía sau.

Niếp Phong quấn người trong chăn dày, chỉ để lộ ra nửa cái đầu, có điều lại rất yên tĩnh.

Ánh mắt Tĩnh vương rơi vào một cái bát nhỏ trên bàn, trong bát còn mấy giọt máu chưa uống cạn, lại nhìn cổ tay Mai Trường Tô, quả nhiên cổ tay chàng lại vừa được băng bó, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hắn biết rõ thân thể Mai Trường Tô không tốt, cứ lấy máu hết lần này tới lần khác như vậy thì sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của chàng. Nếu chỉ vì một người xa lạ, sao chàng làm đến mức này?

“Nương nương, tình hình hắn thế nào?” Lúc này Mai Trường Tô hoàn toàn không để ý đến Tĩnh vương, toàn bộ sức chú ý đều đặt lên hai ngón tay đang bắt mạch của Tĩnh phi. “Độc tính có mấy tầng?”

“Còn may.” Tĩnh phi thở phào một hơi. “Độc tính không sâu, chưa tới tầng thứ ba. Ta châm cứu cho hắn một lần là có thể áp chế độc tính một, hai tháng không phát tác. Nhưng độc hỏa hàn là kỳ độc đệ nhất thiên hạ, y đạo của ta không giải được. Huống chi thời gian hắn trúng độc đã rất dài, giải độc sẽ rất khó khăn.”

“A.” Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Vậy xin nương nương châm cứu cho hắn.”

Tĩnh phi nhìn chàng một cái, không nói gì, mở hộp thuốc lấy một bó ngân châm ra, dùng lửa cồn sát trùng rồi bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.

Bộ châm pháp này hết sức phức tạp, châm cứu gần nửa canh giờ mới lần lượt thu kim. Bệnh nhân còn chưa có phản ứng gì, Tĩnh phi đã ướt đẫm mồ hôi.

“Đa tạ ân đức của nương nương, Tô mỗ…”

“Được rồi, người theo nghề y phải có lòng nhân, ngươi không cần tạ ơn.” Tĩnh phi mỉm cười, cầm khăn tay chàng đưa lau mồ hồi, lại dò hỏi. “Chắc ngươi biết người có thể giải được độc này?”

“Vâng.” Mai Trường Tô thản nhiên gật đầu. “Tô mỗ sẽ mời người đó đến đây nhanh nhất có thể, có điều đường xá xa xôi, phải đợi vài ngày.”

“Nếu trước khi người đó đến, bệnh nhân này có chuyện gì cứ đến tìm ta.”

Mai Trường Tô thấp giọng đáp, lúc này mới nhớ tới Tĩnh vương.

“Mẫu thân và Tô tiên sinh giống như đã biết nhau từ lâu rồi nhỉ.” Thấy hai người cuối cùng cũng nhớ tới mình, Tĩnh vương không khỏi nhíu mày. “Có điều Tô tiên sinh thoạt nhìn ít tuổi hơn nhi thần, chắc không phải mẫu thân đã biết từ trước khi sinh con chứ?”

Tĩnh phi chậm rãi thu ngân châm, khẽ thở dài. “Tóm lại là con vẫn muốn biết…”

“Nhưng mẫu thân vẫn không muốn nói đúng không?”

Tĩnh phi thoáng nhìn Mai Trường Tô. Mai Trường Tô quay mặt sang chỗ khác, khẽ lắc đầu.

“Tô tiên sinh là con của một cố nhân, trước kia thậm chí mẫu thân còn không biết đến sự tồn tại của Tô tiên sinh. Mọi người có thể gặp nhau, thật sự là cơ duyên xảo hợp.”

“Cố nhân?”

“Đúng, cố nhân…” Vẻ mặt Tĩnh phi phức tạp, hoài niệm và đau thương đan xen. “Khi đó mẫu thân vẫn là một tiểu cô nương, đi theo sư phụ hành nghề y, bị một ác bá tìm mọi cách ức hiếp. Nếu không phải có vị cố nhân này đi qua cứu giúp thì có lẽ đã chết dưới khe núi từ lâu rồi…”

Tĩnh vương chưa từng nghe nói đến chuyện quá khứ này của mẫu thân, lập tức lộ vẻ xúc động. “Tô tiên sinh và mẫu thân có quan hệ sâu xa như vậy, tại sao trước kia chưa bao giờ nghe mẫu thân nhắc tới?”

“Trước lúc gặp nương nương thì chính ta cũng không biết.” Mai Trường Tô cúi đầu.

“Nhưng chuyện này cũng không có gì bí mật, vì sao mẫu thân không chịu nói với nhi thần?”

Hình như biết hắn sẽ hỏi vậy, Tĩnh phi cười buồn bã. “Không phải không chịu nói mà là không muốn nói. Dù sao cố nhân cũng đã qua đời, nhắc tới chuyện xưa thật sự rất đau lòng…”

Thấy sắc mặt mẫu phi u ám, dù cảm thấy bà vẫn chưa nói hết lời nhưng Tĩnh vương cũng không nỡ hỏi tiếp, quay sang nói với Mai Trường Tô. “Vậy bệnh nhân này thì có quan hệ gì với tiên sinh?”

“Bằng hữu.” Mai Trường Tô đáp ngắn gọn. “Bằng hữu rất thân.”

Tiêu Cảnh Diễm thoáng giật mình, biết nếu hỏi tiếp thì cũng không khác gì tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta, huống hồ Mai Trường Tô chỉ là một mưu sĩ đến nương nhờ hắn hơn một năm trước mà thôi, có mấy bằng hữu hắn không biết là chuyện bình thường.

“Cảnh Diễm, chắc bệ hạ cũng dậy rồi, chúng ta đi thôi.” Tĩnh phi chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu với Mai Trường Tô rồi đi ra ngoài.

Tĩnh vương không biết phải làm sao, đành xách hộp thuốc đuổi theo sau.

Mai Trường Tô chỉ đưa bọn họ đến cửa rồi quay lại, tươi cười an ủi Niếp Phong: “May mà độc tính không sâu, huynh đừng lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt, tất cả đều có ta. Huynh đương nhiên tin ta, đúng không?”

Niếp Phong đưa bàn tay mọc đầy lông trắng ra giữ người chàng, “ô ô” mấy ti


XtGem Forum catalog