
ng , mình tìm hắn không phải
cũng dễ dàng hơn? Tới gần tẩm cung Phượng Ly Uyên, Long Y Hoàng còn chưa
nhìn thấy người, trước tiên nghe được một luồng âm thanh của tiếng tiêu
cao vút bay tới, mang theo những nhẹ nhàng cùng vui mừng dào dạt không
che dấu được, bay chung quanh ở bốn phía cung điện. Long Y Hoàng lại đi lên vài bước, ở trước cung điện dừng
lại, chợt nhận thấy tiếng tiêu từ đỉnh đầu truyền đến, lập tức ngửa
đầu. Trên lầu gác cung điện, là lan can màu đỏ thắm cùng cây
cột màu vàng, mái ngói lưu ly cao ngất… Mà Phượng Ly Uyên, cứ thích
ngồi ở trên lan can như vậy, quay ngược về phía Long Y Hoàng, tựa vào
cây cột, hai chân thon dài tùy ý đặt trên lan can, vạt áo dài rũ
xuống, mang theo mãn nguyện thích ý cùng tao nhã. Ngón tay hắn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng giơ trúc tiêu
xanh biếc, khép hờ hai mắt, mi cong dài vô cùng nhàn nhã, phía cuối
trúc tiêu tua màu bạc theo gió nhẹ nhàng đong đưa, xương ngón tay rõ
ràng linh hoạt tự nhiên. Đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chăm chú,
hắn hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng người qua, cúi đầu, thong thả mở mắt
phượng, cùng tầm mắt Long Y Hoàng gặp nhau, nước trong trong tròng mắt
nhộn nhạo vô ngàn ý cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sợi tóc đen
bay lên. Long Y Hoàng hơi kinh ngạc, hai người cứ đối diện như thế, giống như xuyên qua ngàn sơn vạn thủy, hiểu rõ mây khói hồng trần,
trộn lẫn quyến luyến chân thành, chỉ có lẫn nhau. Phượng Ly Uyên đột nhiên phi thân qua, trực tiếp lướt qua lan can nhảy xuống, tua trên trúc tiêu lay động, Phượng Ly Uyên nhẹ
nhàng rơi xuống đất đặt tiêu ở sau người, từng bước một nhẹ nhàng như
hoa sen đi đến hướng Long Y Hoàng: “Thái tử phi hôm nay tại sao lại có hứng thú quang lâm đến hàn xá?” Long Y Hoàng như điện giật bừng tỉnh, thuận miệng nói:
“Hơi nhàm chán cùng phiền muộn, tùy tiện đi một chút… Trong lúc vô tình
bước đến nơi đây, xem ra làm phiền hứng thú của Duệ Vương gia, vậy thì
cáo từ.” Trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Long Y Hoàng dự định rời
khỏi. “Làm gì gấp như thế? Nếu đến đây, thì vào ngồi nghỉ ngơi
một chút cũng tốt.” Phượng Ly Uyên bước nhanh hơn, nắm được cổ tay
nàng, xoay người kéo nàng hướng về cung điện mình: “Bổn vương cũng đang
nhàn rỗi không có việc làm, vừa lúc bồi Thái tử phi nói chuyện phiếm
tiêu khiển.” Phượng Ly Uyên đi rất nhanh, phía sau cung nữ và lão ma
ma chạy chậm đuổi không kịp tốc độ của hắn, hắn lôi kéo Long Y Hoàng
tiến vào phòng khách, bật người biến mất không thấy, cung nữ phía sau
đuổi tới chỉ có thể trừng mắt nhìn đại sảnh trống rỗng, hai mặt nhìn
nhau, không hiểu gì. Nháy mắt đã bị Phượng Ly Uyên đưa vào phòng ngủ Long Y
Hoàng rốt cục cũng có thể dừng lại cước bộ bị động của mình, nàng bỏ tay Phượng Ly Uyên ra, nhíu mi nói: “Ngươi làm thế này là có ý gì?” “Chỉ có hai người chúng ta không phải rất tốt sao?”
Phượng Ly Uyên nói xong, bước nhanh đóng cửa, nhân tiện khóa trái: “Ta
cũng không tin ngươi không lòng dạ nào có thể đi đến chỗ của ta, sợ là
hoa rơi vô tình, nước chảy hữu tình mà thôi!” Đối mặt Phượng Ly Uyên nói đúng tim đen của mình, Long Y Hoàng hơi quẫn bách, đi qua kéo mở khóa cửa: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta
phải đi.” Cổ tay lại bị người ta giữ lại, Long Y Hoàng thấy hoa mắt, cảm giác cả người mình bị một lực mạnh mẽ kéo lại, sau khi ổn định tầm
mắt, đối diện chính là Phượng Ly Uyên mặt tràn đầy vẻ tươi cười trêu
tức, trong lòng đột nhiên bối rối hơn, bất ngờ dự cảm càng lan rộng đến
toàn thân. “Ta không tin, ta không tin, ” Phượng Ly Uyên cười, cúi
đầu chậm rãi tới gần mặt Long Y Hoàng rõ ràng đang kinh ngạc, nháy mắt
mấy cái, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng: ” Thái tử phi, một người luôn
làm việc nếu không phải nắm chắc mười phần thắng thà rằng tìm cách khác, làm sao có thể hồ đồ đến nơi đây chứ? Thái tử phi nương nương, lừa gạt
người khác dĩ nhiên không đúng, khi lừa gạt mình, lại sai càng thêm sai
nha…” “Đúng, ta tìm ngươi quả thật là có việc, ” Long Y Hoàng bị hắn đè vào cửa, không thể động đậy, nhưng sau khi ổn định tâm trí,
lập tức bắt được trọng điểm: “Ngươi vào phòng ta lúc nào?” “Cái gì? Khuê phòng của người sao… Đó chính là cấm địa mà, ngay cả bổn vương có gan lớn, làm sao lại dám tự tiện xông vào?”
Phượng Ly Uyên thản nhiên nói, nhìn bộ dáng hắn thản nhiên, nếu không
phải hai tay đều bị hắn kiềm hãm, Long Y Hoàng thật muốn ở trên mặt hắn
cho vài bàn tay. “Thế nào lại không phải ngươi! Hộp Ngọc Long Tuyết Lan đó , nhất định là ngươi đặt, còn có tờ giấy nhỏ kia! Ngươi đừng tưởng rằng
ta nhận không được bút tích của ngươi!” Long Y Hoàng thẹn quá thành
giận, quát. “À, đó chính là ta đưa , thì sao?” Phượng Ly Uyên thoải
mái cười, trong mắt đầy sao vỡ ra thành mảnh nhỏ, sóng sáng lưu động, ý
cười nồng đậm giống như đang nhìn Long Y Hoàng nên làm gì để che dấu sự thật đến cùng. “Ngươi tiến vào phòng ta khi nào! Đồ vô sỉ!” Long Y Hoàng
nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé hắn thành mảnh nhỏ. “Ừ, đại khái là nửa đêm, nhìn ngươi ngủ dựa vào bàn, ta
nhất thời hảo tâm, đem ngươi ôm đến giường rồi… Đương nhiên,