
n
không có rên rỉ , là hắn để nàng chịu đau như vậy nhưng nàng vẫn một
thân chống đỡ quật cường như vậy.
Trên lưng một mảnh đã bị chất lỏng đỏ đỏ bao trùm, toàn thân bất
động, nhất động của nàng lúc này đều đau đớn không muốn nhúc nhích, tấm lưng nang như muốn bong hết da ra vậy.
Phượng trữ lan vừa đi, Long y hoàng lập tức mở mắt. Sắc mặt trắng
bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhếch đôi môi gian cũng có vết máu
chảy ra . Tất cả là tại nàng mới vừa rồi, đã cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ phát ra cố gắng chịu đưng .
Long y hoàng từ từ đứng lên, thân hình có điểm lay động, tựa hồ lúc nào đều có thể ngã xuống.
Bên cạnh là thị nữ cùng gia đinh đô đã dần dần tán đi, cũng có người nhìn không được, muốn đi giúp nàng một cái, nhưng là Phượng trữ lan đã
ra lệnh ai cũng không được giúp nàng.
Nàng mặc lại y phục một lần nữa, vải vóc bởi vì máu mà ảnh hưởng
trực tiếp đến vết thương, huyết sắc dần dần cũng thấm vào chiếc áo khoác sớm đã nhiễm hồng của nàng.
Nàng cũng không có một tiếng than vãn, từ từ kéo chặt lại áo khoác,
theo hướng phòng của mình đi tới, chỉ là động tác đã trở nên cẩn thận.
Vừa về tới gian phòng, thể lực nàng đã cạn kiệt, thân người mềm nhũn ngã lên giường, đệm chăn êm ái khiến cho nàng dần quên đi cơn đau rát
sau lưng mà chìm vào giấc ngủ không mấy yên bình.
Mồ hôi lạnh cùng với những vết thương đã lâu chưa lành ,khóe mắt Long y hoàng đến cuối cùng cũng đã không kìm được mà ngấn lệ. Sáng sớm ngày thứ hai, Oanh nhi vui vui vẻ vẻ vờn hoa bắt bướm trong vườn , dấu diếm không được hưng phấn cùng kích động, chỉnh đốn lại y
phục trở lại phủ thái tử.
Thái tử phủ hào khí quỷ dị, hôm nay lai có hai- ba người thị nữ hoặc là gia đinh đứng chung một chỗ nói thì thầm, vẻ mặt cùng ánh mắt còn
nhìn nàng với vẻ mặt bất mãn, bi phẫn ,bên trong đó còn là thái độ vô
cùng thương cảm với nàng.
Oanh nhi tâm tình đang tốt gặp ánh nhìn dị thường của bọn họ, tâm
trạng cùng hành động cũng dần trở nên cứng ngắc miễn cưỡng, trong lòng
nàng cũng bắt đầu cảm thấy bất an , lập tức chạy như bay tới phòng ngủ
thái tử phi xem sự tình.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong càng là một điểm tiếng vang cũng không có.
Oanh nhi bởi vì mới vừa rồi hấp tấp chạy mà không kịp thở, đột
nhiên nhớ ra gia pháp thái tử trong phủ nghiêm khắc dị thường , một bên ở trong lòng thầm mắng bản thân sơ ý, một bên lại không thể chờ đợi được muốn biết Long y hoàng giờ phút này ra sao, rồi nàng bắt tay ngay vào
việc cố gắng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng u ám một mảnh, Oanh nhi lại khó khăn đi mở thanh cửa sổ ra, lúc này mới nhìn rõ ràng tình cảnh trong phòng.
Long y hoàng nửa nằm nửa ngồi trên đệm,tóc dài bị để sang một bên,
lộ ra sắc mặt trắng bêch, tay bám chặt y phục trên lưng, hiện ra một màu máu đọng đỏ tươi, nhan sắc thực rất tệ.
“Trời ạ, thái tử phi…” Nàng vội vàng chạy đến bên giường: “Như thế nào lại trở thành thế này? Thái tử hắn…”
Trên giường Long y hoàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, thân xác nàng từ từ lật qua , tránh đối diện với Oanh nhi , cố che đi vết thương , mở mắt ra ,mỉm cười nói: “Như thế nào, tối hôm qua đi chơi có vui không
tên kia có…hay không khi dễ ngươi?”
“Không có, lang công tử là một người tốt, đêm qua lưu ta tại nhà hắn qua đêm, bất quá, hắn không có đối ta làm cái gì quá đáng….” Oanh nhi
có điểm đỏ mặt, nhưng rất nhanh chuyển đề tài: “Thái tử phi, để ta xem
vết thương của ngài.”
“Không cần phiền phức như vậy ,một vết thương nhỏ mất mấy ngày là
khỏi thôi.” Long y hoàng giãy dụa cố gắng ngồi dậy, tựa hồ đã động tới
vết thương, hít sâu một hơi, hơi hơi nhíu mi.
“Ngài …trước đợi lát nữa, ” Oanh nhi thấy thân thể nàng không ổn
chút nào , bay nhanh tới cửa trước chạy đi : “ ta đi tìm thuốc trị
thương”
Long y hoàng muốn ngăn cản nàng nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.
Vốn thái tử phủ có chuyên môn y thuật, chính là lúc Oanh nhi đi,
không biết bọn họ là cố ý hay là sự thật, người nào cũng nói là không
còn thuốc, Oanh nhi trong cơn tức giận chỉ có thể chạy ra ngoài mua
thuốc Rất nhanh, Oanh nhi được đại phu chỉ dẫn bê theo một đống thuốc ra khỏi hiệu thuốc, ánh nắng có chút chói mắt.
Nàng thở dài, chuẩn bị hồi thái tử phủ.
“Oanh nhi cô nương, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Thanh âm Lang ly
uyên từ đâu truyền tới khiến nàng trở tay không kịp, cước bộ dừng tai
chỗ, hắn lập tức đi tới trước mặt Oanh nhi .
“Lang công tử, ” vừa nhìn thấy hắn, Oanh nhi hành động lập tức trở
nên rụt rè, khẩn trương, nhưng coi như trong lòng cũng có chút vui sướng khi gặp hắn: “Thái… Không, là tiểu thư, tiểu thư bị thương, ta đi ra
mua thuốc.”
“Bị thương? Như thế nào lại đột nhiên bị thương? Tối hôm qua không phải rất tốt sao?”
“Kỳ thật tóm lại mà nói đều là ta có lỗi, ” Oanh nhi áy náy nói:
“Nếu như không phải vì ta, nàng cũng sẽ không bởi vì về muộn mà bị thái
thuyết… Cô gia trừng phạt.”
“Về muộn cũng muốn trừng phạt? Trừng phạt cái gì?”
“Nếu như ta nhớ không lầm, cần phải là trượng trách năm mươi.”( kiểu như là bị đánh năm mươi roi ấy) Oanh nhi bộ dáng bất đắc dĩ nói.
“Trượng trách năm mươi? Đối một