
lập tức đem nàng đi, hiện tại có khi hai người đang ở
trong phòng nồng đậm, dinh tử không rời.
Long y hoàng đột nhiên rút ra cây ngân trâm từ trên đầu, màu bạc ,
rỗng bên trong mơ hồ có thể thấy được những bóng đen nhúc nhích.Đây là
chung chi mẫu trong người Nhan phi, có thể tùy thời thao túng hành động
của Nhan phi.
Long Y Hoàng cười cười ,nắm chặt trâm trong tay, từ từ trở về phòng.
Nếu Bồi Liên đã hồi sinh, như vậy, để nàng một lần nữa lại tống nàng xuống địa ngục đi, dù sao, giữ lại , dù thế nào nhìn cũng rất chướng
mắt.
Mộ Dung Hách Nguyệt, ngươi để nàng bên người Phượng Ly Uyên, đây là
nét bút hỏng lớn nhất, chẳng lẽ ngươi không biết sự ghen ghét của nữ
nhân khi tìm được lý do phát tiết sao, sẽ dùng toàn tâm toàn lực diệt
trừ phần không thoải mái này sao? Ngươi làm như vậy, không phải là đã
đẩy Bồi Liên vào vũng bùn sao, một con chuột đói lúc nào cao hứng nên
cái gì cũng muốn nàng ăn hết. Đêm, sâu trong rừng trúc của hoàng cung, trong mảnh ám hắc sắc yên
tĩnh quỷ dị, một thân ảnh cô đơn đang đưng, quần ác bach sắc đơn giản,
chắp tay về một phía, tóc dài ngang hông, dáng cao gầy, nguyệt quang
truts xuống, âm thanh lộ ra mờ ảo quỷ dị..giống như….Là một bóng lưng nữ tử.
Nàng vẫn đứng đó, cơ hồ là không nhúc nhích, đại phong ( gió lớn)
gào thét thổi qua, thổi bay áo cùng tóc nàng, người vẫn bất động như
trước.
Những tiếng chân bước dồn dập từ đâu truyền đến, môt thân ảnh nữ tử
khác mặc đồ màu lục từ giữa rừng trúc xuất hiện, đi tới trước mặt nữ tử
đang đứng, hơi thở gấp gáp nói: “ Vội vã tìm ta như vậy có chuyện gì
sao? Duệ vương hắn vừa ngủ, ta lập tức tới, nói nhanh một chút ta phải
về, vạn nhất hắn tỉnh lại thì nguy .” Nguyệt quang chiếu vào mặt nàng
kia….Thánh thiện, ngây thơ, ngọc khiết..Ngũ quan cực kỳ quen thuộc, rõ
ràng là Bồi Liên.
Bạch y nữ tửđang đứng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã hóa đá, Bồi
Liên thấy có phần không đúng, định thần lại, nghi hoặc nói: “ Cửu phàm…
ngươi tới tìm ta làm gì?”
Nữ tử bị gọi Cửu phàm lúc này mới chậm dãi xoay người đối mặt với nàng, mà măt mũi Cửu phàm…cùng Nhan Phi giống nhau như đúc!
Ánh mắt của nàng có không tốt, ánh mắt cố gắng tập trung lại trên
người Bồi Liên, nói chuyện có chút trì độn: “ Ta bị một người hạ chung ( độc)”.
“ Cái gì!” Bối Liên cả kinh, nàng lập tức kéo tay Cửu Phàm tới trước mắt mình, đầu ngón tay khẽ chạm vào đó, lát sau, Bồi Liên sốt ruột
nói: “ Phải…là rối chi chung! Ai ?Không thể là minh chủ..chẳng lẽ là
thái tử phi?”
“Ân vũ, giúp ta lấy ra, ta không muốn bị nàng khống chế.” Cửu phàm
gằn từng tiếng nói, rất là chần chừ, ánh mắt trở nên trống rỗng.
“ Không được, chung này ở dưới yết hầu, như thế phải cẩn thận ảnh
hưởng tới tính mạng, nếu là không có chung mẫu, cứ tùy tiện lấy ra như
vậy, ngươi sẽ mất mạng, ngươi cố chịu, bây giờ ta phải tới chỗ thái từ
phi tìm, mau chóng giúp ngươi gải chung độc này!” Bồi Liên dậm châm để
tay Nhan phi xuống, lập tức chạy ra khỏi rừng trúc ….bước chân đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn trên người Cửu phàm: “ Cửu phàm tại sao ngươi
không nóng nảy?”
“ ha ha ha ..sốt rột? Người bị điều khiển có thể sốt ruột sao?” Đột
nhiên từ sâu trong bóng tối của rừng trúc, đi tới một bóng đen, nàng
cười lạnh, choàng một chiếc áo choàng hắc sắc, dưới ánh trăng lạnh như
băng ngẩng đầu lên, mặt mũi tuyệt mỹ, trong trẻo lạnh lùng dưới ánh
trăng càng ngạo nghệ, Long Y Hoàng cười : “ Ân Vũ hộ pháp,không nghĩ
ngươi chỉ nhìn như vậy, phản ứng sau mọi chuyện lại trì đôn như thế,
mình ngươi nói nha, trong người Cửu Phàm là con rối chi chung.”
“Ngươi…Long Y Hoàng, ngươi không được lại đây”Bối Liên lùi về sau một bước cảnh giác nói: “ Ân Vũ? Sao ngươi biết được”
“Ta làm sao biết được mọic huyện, không quan trọng, quan trọng
là..kết quả không phải?” Long Y Hoàng bước một bước tới chỗ Bồi Liên,
làm cho nàng liên tục lui về phía sau: “ Ngươi còn nhớ cứu Cửu Phàm?
Ngươi chắc chắn là tỷ muội tốt nhất?”
“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn cho ta làm gì!” Bồi Liên lạnh lùng nói.
“ Yên tâm ở đây không có ai, chúng ta chơi trò cá cược đi, ta thật
sự đánh giá cao ngươi, mới vừa rồi trên cổ tay Cửu phàm ta cũng nhất
chích con rối chung, nhưng ngươi lại cư nhiên không phát hiện ra? Bây
giờ nó cũng có thể không xa tấm lòng bẩn thịu của ngươi là mấy! Nghe nói ngươi là Mộ Dung Ân Vũ- hộ pháp am hiểu độc dươc nhất, nhưng cư nhiên
lại đánh không lại nhất chích con rối chung nhỏ? Bây giờ, chung mẫu đang ở trên tay của ta, ngươi hãy chơi một trò chơi, nếu ngươi thắng, ta sẽ
đưa chung mẫu cho ngươi giải, nếu như ngược lại ta cũng sẽ để cho ngươi
biến thành con rối của ta, hoặc là trực tiếp để ngươi chết thống khổ.”
Long Y Hoàng quơ quơ cây trâm trên tay, cười đến người khác buốt lạnh.
“Ngô…” Ngực đột nhiên đau đớn, Bồi Liên nhăn mi, cảm giác ấy đích
thực là chung đã nhập không sai, nàng lần nữa ổn định tinh thần, kiên
quyết nói: “ Ta đón nhận, nói đi, trò chơi gì?”
“ Cuối chỗ đấy, là một hồ nước.” Long Y Hoàng chỉ về hướng gần mình: “ Hôm nay lúc đi ngang qua đó, không cẩn thận để chung mẫu trên n