
gười
Cửu phàm rớt xuống đó, ta thì lại không thể tùy ý xuống lấy, mà tốn rất
nhiều tâm tư, ngươi cần phải lặn xuống nước, ngươi làm đi, thay ta tìm
chung mẫu, ta lập tức sẽ đưa chung mẫu cho ngươi, khống chế Cửu phàm,
sao có thể sánh bằng khống chế ngươi, đơn giản hơn rất nhiều.”
“Cái gì ..hồ nước đó…?”Bồi Liên quá sợ hãi.
“Đúng vậy, cũng là một cây trâm thế này, ngươi tìm thử xem, sau nửa
canh giờ cho ta trả lời thuyết phục, ta sẽ tha cho ngươi, nếu không tìm
được, ngươi hãy lực chọn làm con rối của ta hoặc là lập tức chết, tùy
ngươi.” Long Y Hoàng nắm chặt cây trâm, cố ý lướt qua trước mắt nàng: “
Dù sao ta từ trước đến giờ nói luôn giữ lời, hơn nữa, ta còn có thể giấu thân phận thật của ngươi, ngươi đừng hỏi ta tại sao, bởi vì khó gặp
được đối thủ, cũng không hy vọng sẽ tố giác nhanh như vậy, khiến ta ở
hoàng cung cũng có chút vui thú.”
“Được, ta đi!” Biết rõ tả hữu đều là đường chết, Bồi Liên cắn răng
nhận lời, quyết đánh cược tính mạng thử một lần, vất vả lắm mới lẻn vào
được hoàng cung, hơn nữa bản thân vẫn chưa làm tròn nhiệm vụ đươc với
minh chủ, cho dù là tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không thể bỏ qua, phá hỏng thời gian khổ cực từ trước tới nay của nàng!
Bồi liên không dám chậm trễ nữa,lập tức đi tới hướng Long Y Hoàng
chỉ, Long Y Hoàng gắt gao đi theo phía sau nàng. Thấy Bồi Liên đã chạy
tới ven hồ nước, môi Long Y Hoàng đôt nhiên cong lên, nàng dừng cước bộ, cuống quít hô to: “ Người đâu, Bồi Liên cô nương muốn tự tử! Cứu người
a!”
Editor: Tinh Dạ Tử Yên. Editor: Âu Dương Nhược Thần
Sau khi đọc xong thư, phản ứng đầu tiên của Long Y Hoàng là Mộ
Dung Hách Nguyệt này dù có chém ngàn đao cũng không hả giận, động cái gì không động không nên đi động đến thi thể khuynh nhan , phản ứng thứ
hai chính là không muốn cho phượng trữ lan biết? Ừ, trong thư nói, nàng chỉ cần đi một mình, không được
mang người khác đi cùng, còn đe dọa nếu phát hiện mang theo người, hắn
lập tức sẽ mang thi thể khuynh nhan phát nổ, còn nói nàng chỉ trong
vòng một canh giờ không chạy đến kịp, hắn cũng đem thi thể cùng hầm
băng cho nổ chung. Con mẹ nó, Mộ Dung Hách Nguyệt kia! Long Y Hoàng máu
huyết sôi trào thiếu chút nữa đem thư xé tan, nhưng nghĩ nghĩ lại, bình
ổn hạ lửa giận. Hiện tại lúc này, hoàng đế cho toàn bộ hoàng tử triệu
tập ở ngự thiện phòng , mấy ngày gần đây kiểm tra thành tích của bọn
họ, số hoàng tử nhiều như vậy , chắc không thể kiểm tra trong chốc lát
là xong , hiện tại tùy tiện kêu phượng trữ lan ra để nói cho hắn, có thể sẽ khiến cho hoàng đế bất mãn cũng không chừng. Ngàn vạn lần suy nghĩ, sau khi cân nhắc xung quanh, Long Y Hoàng đi thẳng vào thư phòng của phượng trữ lan , thừa dịp thư phòng không có người ngoài, nàng đem lá thư này kẹp ở trong trang sách đặt
trên mặt bàn, lại dùng một khối đá cẩm thạch chặn giấy đặt trên sách. Nàng hướng về phong thư bị kẹo kia, chắp tay cầu khấn. Chuyến đi … này sống hay chết, bảo đảm an toàn là điểm
mấu chốt cuối cùng , toàn bộ đều trông chờ vào phượng trữ lan khi nào
thì phát hiện ra phong thư này. Mộ Dung Hách Nguyệt này cũng dám quang minh chính đại
như vậy mà ghi tên mình trên đó và thẳng thắn viết ra mục của mình ,
điều này đã nói lên hắn có chuẩn bị vạn toàn , nhất định là sẽ đem
nàng đưa đến chỗ chết. Đánh cuộc một phen, nếu thi thể khuynh nhan không bảo vệ được, thì phượng trữ lan nhất định điên mất. Hắn nhất điên lên, bản thân mình cũng không có cái kết cục gì tốt. Long Y Hoàng càng nghĩ càng lạnh tim, trực tiếp hướng
về chuồng ngựa đi đến nơi đó, sau khi tìm được Ô nhiên, phân phó xuống
đem tất cả cửa bên hoàng cung nhìn cẩn thận, chỉ một mình liên tiếp giục ngựa lên đường, dựa theo như lời nói trong thư, nàng không có mang theo bất cứ người nào. Dựa vào ký ức trong đầu có một lần đi đến con đường kia, cũng không lâu lắm, Long Y Hoàng liền tới dưới chân ngọn núi , mới
vừa ghìm cương ngựa, nàng lập tức nhìn rõ một con đường uốn lượn đến
giữa sườn núi hầm băng cả đá vụn trên đường nhỏ, không ít người ở hai
bên đường hoan nghênh nàng, tuy bọn họ nắm thật chặc binh khí, tư thế
rất sát phong cảnh. Long Y Hoàng đi lên, cảm thấy rằng trước giờ chưa từng
tốn sức như vậy, vài lần suýt trượt chân, nhưng chính là lúc này người ở hai bên cùng với tử sĩ giống nhau mặt không chút thay đổi bắt lấy
cánh tay của nàng đúng lúc, làm nàng không đến mức ngã xuống. Một đường leo lên vất vả, phía trước cửa động có một
khối nham thạch thật lớn ngăn cách, chỉ có thể từ đường nhỏ bên cạnh
đi vào, bên trong vẫn rất u tối, không có ngọn đèn hay cây đuốc, nhưng
đi trong động tối tăm u ám như vậy , Long Y Hoàng vẫn cảm thấy bên
cạnh đều đứng đầy người. Cảm giác này, thật sự kể không hết những thứ kinh khủng cùng quái dị. Trong hầm băng thản nhiên tản ra lam quang (*),rét lạnh trước kia giống như vào đến tận xương, Long Y Hoàng từng bước đi vào
phạm vi khối băng được ngưng kết, đột nhiên rất hối hận mình không manh
một ít quần áo đến.
(*) ánh sáng màu lam Chính giữa hầm băng là một băng quan, xuyên thấu qua
vách tường bằng băng trong suốt k