Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325473

Bình chọn: 7.00/10/547 lượt.

ra là bởi vì Cửu hoàng tử hắn…” ”Không cho phép đi! Không có mệnh lệnh của ta ngươi làm

sao cũng không cho đi!” Phượng trữ lan có chút tức giận, vừa rồi đối mặt long y hoàng cũng đã làm cho tâm tình của hắn rất là khó chịu, nhưng mà giọng nói vừa rất nhanh mềm hóa thành nước: “Đêm nay… Lưu lại theo giúp ta, đến phòng của ta.” Chim sơn ca kêu ríu rít , từng đàn từng đàn cùng nhau bay qua mái

hiên cổ ẩm ướt kia, những nhánh cây, lầu các đều như được rửa qua, xanh

biếc sáng sủa, giọt sương sớm mai đang lăn lộn, cố phản chiếu những tia

sáng mặt trời cuối cùng xuyên qua nó trước khi tan hết thành hơi nước.

Trên cành cây một đóa hoa lan đang nở rộ, làm đẹp cả một vùng ,

xuyên qua không khí , giúp mọi người nhìn rõ những cảnh vật đang diễn ra bên trong nó.

Nhìn qua cửa sổ bên cạnh kia, tại hai bên giường , là hai hàng thị

nữ đứng nghiêm chỉnh cầm trong tay quần áo cùng dụng cụ rửa mặt, ở trên

giường, một nữ tử vẫn đang ngủ say, trên người mặc độc một bộ y phục màu trắng, hai cánh tay ló ra khỏi hai cánh tay áo kia là những vết thương

nhàn nhạt cơ bản là nhìn đã không thấy nữa , trên cổ tay mang theo chiếc vòng màu bạc, năm ngón tay kia cũng là giới chỉ màu bạc nốt. ( edit đến đoạn này tự dưng thấy ganh tị với hoàng tộc thời xưa thật đấy được ngủ

nghê thoải mái chả lo nghĩ gì chả bù bây giờ suốt ngày học T.T ).

Ân, đầu tiên xác định, đây là phòng của Long y hoàng , bất quá… Hiện tại người đang ngồi bên giường nàng, là một người đang nhẹ nhàng … nhẹ

nhàng đưa người tới gần nàng, ách, nam nhân, không sai, chính xác là một nam nhân, hắn là đang muốn làm gì kia ???? ( oh my god! oh my god !

chậc chậc ).

Nam tử không ngừng hạ thấp thân thể xuống gần hơn nữa… gần hơn…, tóc dài từ trên vai chảy xuống nhẹ nhàng, che đi gương mặt tuấn mỹ kia,

nhưng là vẫn có thể nhìn được mũi cao thẳng kia, còn có đôi môi cong

cong duyên dáng!!! ( woa ganh tị với ca ca này thiệt nghen!!).

Có lẽ là cảm nhận được luồng khí áp bức từ đâu đó, Long Y Hoàng đang ngủ say kia mi khẽ động đậy, hơi nhíu nhíu, từ từ mở mắt…. Một bóng đen mơ mơ hồ hồ, không suy nghĩ gì nhiều nàng trở mình, tiếp tục ngủ.

Đinh!

Sau khi lật qua Long Y Hoàng thong thả nhắm mắt lại, chưa đầy ba giây sau, giật mình cố gắng mở mắt thật to.

Mới vừa rồi, mới vừa rồi cái…bóng đen kia.. Nàng dè dặt đem thân thể trở mình lại, cố gắng điều chỉnh ánh mắt, nhìn rõ ràng lại.

Oanh!

Kinh thiên đại lôi!

Hiện tại mặt của hắn chỉ cách mặt nàng chưa đầy một tấc , là… là… Phượng Vũ Thiên!

“Trư, còn chưa ngủ đủ sao?” Hắn rất mặt dày mày dạn cười.

Long y hoàng sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, tay trái hướng tới bên cạnh người, nắm một cái gối, ném hắn, trúng đầu Phượng Vũ Thiên, sau đó đứng dậy, đá một cước, thuận lợi để hắn ngã xuống giường.

“Phượng vũ thiên! Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ngươi muốn dọa

quỷ ta sao!!!” Nhất hậu, tiếng rít gào vang vọng khắp cả căn phòng, kinh động đến những chú chim sơn ca ngoài kia khiến chúng bay tán loạn lên

không.

Nàng chính thức đã tỉnh ngủ, là hắn đương nhiên là bụng làm dạ chịu, Long Y Hoàng ngực phập phồng kịch liệt, nom bộ đang vô cùng tức giận,

con ngươi trợn trừng trừng hình viên đạn, lườm người ngồi trên ghế, bắt

chéo chân, một tay chống mặt bàn, đầu ngón tay gõ nhịp trên măt bàn,

chăm chú nhìn nàng cười, cười đến vô tâm vô phế– vâng! Chính hắn Phượng

Vũ Thiên .

“Tìm ta có chuyện gì không?” Sau khi thị nữ hầu hạ nàng xong, Long Y Hoàng gẩy gẩy tóc dài, ngồi xuống phía đối diện hắn, nhìn hắn cười đến

hai mắt đen kịt tức giận, thật muốn trực tiếp quát ra một câu “ ngươi

còn nhìn nữa là ta sẽ có cho ngươi môt đao” lẩm bẩm nói.

“Nhàm chán, tìm ngươi chơi đùa.” Phượng vũ thiên lấy tay sờ sờ cằm gầy gò của mình , con ngươi sáng lên trong suốt.

“Ngươi thật sự nhàm chán…” Long y hoàng cười nhạo một tiếng, liếc

đôi mắt đen của mình nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó hơi gật đầu, chỉnh sửa

lại tay áo bản thân: “ tối hôm qua ta đã một đêm mất ngủ?”

“Ân, ngủ không được.”

“Có thể nói là vậy,bất quá ta cũng còn thắc mắc về thân phận người kia?” ”Rất khó nói, đó là cả một câu chuyện dài rối rắm a…”

“Ta đây không quan tâm mấy vẫn đề lằng nhằng đó, tên hắn là gì? Đừng nói với ta cái này cũng rất lằng nhằng nha!”

“Nhan khuynh thiên hạ, khuynh thiên tuyệt nhan.”

“Hắn gọi Khuynh nhan?”

“Ngươi còn không tin a”

“Phượng vũ thiên! Ngươi không nên ép ta đánh ngươi!”

“Khụ, cái…này, ta nghĩ ngươi là người thông minh chắc hẳn phải biết ý tứ trong đó chứ”

“Bất quá cũng không vấn đề gì! Hắn và Phượng Trữ Lan đã từng xảy ra chuyện gì!”

“Ta như thế nào lại có khả năng biết nhiều như vậy! Ta biết hắn cũng chỉ mới có mấy ngày thôi! Còn nhiều bí mật chờ khai quật lắm!” Phượng

vũ thiên mang ra cái bộ dáng có chết cũng không nói.

“Phượng vũ thiên, ta như thế nào không có phát hiện ngươi cũng rất muốn uống rượu phạt nha!”

“Hình tượng, hình tượng, an tâm một chút chớ nóng vội, chớ nóng vội, khán, tức giận sẽ không tốt đâu…”

“Cút đi!” Long y hoàng không bao giờ … bận tâm đến cái hình tượng nữa, hậm hực định đứng lên không thèm quan t


XtGem Forum catalog