
g muộn, vừa đúng lúc.”
Đến buổi tối, hoàng đế bảo Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan về nghỉ ngơi,
Long Y Hoàng viện cớ một hồi, nhưng hoàng đế quả thật rất kiên quyết,
nàng và Phượng Trữ Lan đành phải về phủ Thái tử.
Trên đường về, vẻ mặt Long Y Hoàng như mướp đắng nhìn cảnh sắc bên ngoài lướt qua, vặn tay tính toán.
Phượng Trữ Lan nhịn không được hỏi: "Y Hoàng, rốt cuộc mẫu hậu bị sao vậy? Tóm lại bị bệnh cũng là nàng giở trò?”
"Chàng nói xem?" Long Y Hoàng cười liếc mắt nhìn hắn, thả tay xuống: "Cũng có
thể nói là bị bệnh thật, tóm lại bà ấy cũng chỉ biến thành như thế, sống không bằng chết, đến cuối đời."
"Nàng làm gì?" Phượng Trữ Lan hơi ngạc nhiên.
"Ta chỉ thả thêm một thứ vào trong hương liệu bà ấy dùng, nhưng thứ đó
không có độc," Long Y Hoàng nhìn bầu trời đêm: "Nhưng, ta lại không hề
quên mẫu hậu trồng một loại hoa đặc biệt là dạ hải lan, bản thân dạ hải
lan cũng không độc, chẳng qua hương thơm của nó cùng thứ ta thả vào
hương liệu hòa vào nhau sẽ tạo thành kịch độc, dù không nguy hiểm đến
tính mạng, lại khiến người ta tê liệt cả đời, không hề hay biết, xem ra, mỗi ngày mẫu hậu đều nhìn dạ hải lan một lần, cho nên mới trúng độc
nặng như thế... May mà, các thái y đều vô dụng, không nhìn thấy manh mối gì."
"Mẫu hậu... Thật sự cả đời đều như thế?" Phượng Trữ Lan nói nhỏ: "Cứ như thế là một người thực vật?"
"Ta không muốn mạng của bà ấy đã tốt lắm rồi, chỉ có điều khi thấy phụ
hoàng đuổi chúng ta ra ngoài chắc hẳn ông ta cũng có mưu tính gì đó."
Long Y Hoàng giơ tay che môi, mắt rũ xuống, đồng tử đen láy như mực.
"Như vậy..." Phượng Trữ Lan than nhẹ.
"Đúng rồi, khoảng thời gian này, tốt nhất chàng hạn chế đến thăm bà ấy, cũng
không nên đến Tê Phượng các, muốn đi thì nói với ta, ngàn vạn lần đừng
tự đi một mình." Long Y Hoàng như chợt nhớ đến điều gì vội vã căn dặn
hắn.
"Sao vậy?"
"Loại độc này, sẽ lây nhiễm, có
điều độc tính phát tác rất chậm, nhưng đến lúc phát tác thì đã không có
cách gì cứu chữa.” Long Y Hoàng mím môi, bất giác cong khóe môi.
Phượng Trữ Lan không biết nên nói gì, đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp trên
tay, cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào Long Y Hoàng đã đặt tay mình
lên tay hắn.
Long Y Hoàng nhìn về phía trước: “Trữ Lan, rất
nhanh thôi sẽ không có chuyện gì nữa, thật sự… Chúng ta sẽ không sao, ta và chàng cùng Kỳ Hàn sẽ bình an, hạnh phúc… Mọi thù hận cũng chấm dứt.”
Phượng Trữ Lan mỉm cười, gật đầu: "Ừm."
Hôm sau, ánh nắng buổi sớm rực rỡ, thời tiết xanh mát, hậu viện Thái tử phủ lại rất tĩnh mịch.
Trong đình viện trước hồ nước, có bóng người mơ hồ đi qua đi lại.
Kỳ Hàn không chịu nổi cái nắng gắt của mùa hè, nằm trong nôi đặt trong
đình ngủ say, còn mút ngón tay mình, thấy con đã ngủ, Long Y Hoàng nhẹ
nhàng kéo tay con ra.
Trong hồ nước trồng không ít hoa sen,
hiện tại chính là mùa hoa nở, lá xanh hoa đỏ, một mùi hương thơm mát lan xa, mang đến cơn mát lạnh trong mùa hè nóng bức.
Thị nữ
quạt mát cho Phượng Kỳ Hàn, Long Y Hoàng gỡ từng nút áo cho Kỳ Hàn, sau
đó dặn dò thị nữ vài câu, nhìn Kỳ Hàn một lúc, mới từ từ đứng lên, đi
đến bên cạnh lan can đình viện, cầm lấy một cái bát, bốc lên nắm thức ăn cho cá vẩy xuống, chỉ chốc lát có rất nhiều con cá bơi tới tranh giành
thức ăn.
Phượng Trữ Lan từ đằng xa đi lại, bóng đình viện từ từ nuốt lấy bóng hắn.
Thị nữ đang muốn hành lễ thì hắn phất tay cho miễn, bước chân khe khẽ không tiếng động tiêu sái đi đến phía sau Long Y Hoàng, sau đó khẽ vòng tay
ôm lấy eo người trước mắt.
Mái tóc dài phất phơ trong gió như làn sóng dập dờn, bạch ngọc quan hiện vẻ thanh bình cát tường.
Đột nhiên eo bị siết chặt, cả người bị kéo vào trong vòng ôm của người ấy,
Long Y Hoàng hơi giật mình, lấy lại tinh thần rất nhanh cười nói: “Đã về rồi à!”
"Ừm, đã về rồi." Phượng Trữ Lan ậm ờ đáp, cúi đầu hôn lên bờ vai nửa trần của Long Y Hoàng, nụ hôn ấm áp.
Long Y Hoàng chỉ mặc một bộ váy trắng cao đến ngực, khoác một áo choàng lụa
mỏng hơi hở vai, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, mà trên y
phục chỉ thêu hoa trắng nhỏ nhỏ đơn giản, tao nhã vô cùng.
"Đi đâu vậy? Sáng sớm đã không thấy chàng." Long Y Hoàng vừa nói, vừa tiếp tục cho cá ăn.
"Ta đến Hình bộ một chuyến, thăm Nghĩa Dương." Phượng Trữ Lan thành thật đáp.
"Nghĩa Dương công chúa bị sao vậy?" Long Y Hoàng ngẩng đầu: "Sinh bệnh sao?"
"Không phải, nó và Trọng Cẩn cãi nhau, đang ồn ào giận dỗi, ta đi xem.” Phượng Trữ Lan thì thầm, bàn tay đang đặt trên eo Long Y Hoàng đột nhiên di
chuyển đến trước ngực, còn oán trách: “Sao mặc ít vậy…”
Long Y Hoàng nhanh chóng đè móng sói của hắn, mặt ửng hồng: “Ở đây nhiều
người thế này, chàng muốn làm gì! Thời tiết nóng nực, chẳng lẽ chàng
muốn ta mặc áo bông ra ngoài?”
"Ừm, cũng tốt, buổi tối cởi
ra rất tiện, nhưng không được đi ra ngoài… Để người khác nhìn thấy thì
không được.” Phượng Trữ Lan cười gian manh.
Vẻ mặt Long Y Hoàng lúc xanh lại trắng, suýt nữa sẽ xoay lại cho Phượng Trữ Lan một bàn tay.
"Y Hoàng, ta muốn có con gái." Phượng Trữ Lan trước khi Long Y Hoàng nổi bão, cố ý nói: "Con gái,