
tặng cho sát thủ cấp kim cương hàng năm
của Yến Lâu.
Hôm nay nàng thay một chiếc áo bào đen thêu kim tuyến, tôn lên da thịt như ngọc, cao quý mà tà mị.
Tàng Ca hơi lo lắng. Trên đường đến đây,
vết thương của Lãnh Phi Nhan vẫn chưa đỡ. Y vẫn luôn thúc ngựa theo sát
nàng, Lãnh Phi Nhan chỉ quay đầu mỉm cười với y.
Đoàn người canh chừng tại Nam Sơn, trong lúc đó Thần Phù ra vào vài lần để thăm dò (Quân Hoa: woa, ngựa gián điệp nha). Dưới chân núi, mỗi khi đến mùa nước cạn là lại có những bầy ngựa hoang xuống uống nước, mà dòng Trường Giang chảy qua đây chính là nguồn nước tốt
nhất.
Trước kia Tàng Ca cũng rất thích việc
này. Không chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy tự hào hơn việc có thể thuần phục được một con ngựa kiêu hãnh. Thần Phù hết sức tự tin, không
ngừng đứng cạnh chủ nhân hất hất cẳng trước, nó không chút lấy làm hổ
thẹn với chuyện bán đứng đồng loại.
Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ nó, ý bảo nó yên tĩnh chút xíu, nó liền thân thiết dùng mũi cọ cọ vào mặt nàng.
Cảnh tượng ngàn con ngựa lao nhanh là một kỳ quan hùng tráng không thể tưởng tượng được. Giữa ngàn con tuấn mã,
Tàng Ca liếc mắt là đã nhìn trúng con ngựa đầu đàn. Khắp người phủ lông
đen như nhung, bờm dài mượt, vô cùng bắt mắt trong bầy ngựa.
Lãnh Phi Nhan vung dây thòng lọng trong tay lên: Chính là nó!
Hai người như có sự ăn ý, Lãnh Phi Nhan
phóng nhanh như điện, Tàng Ca lập tức theo sau cắt đứt đường lui của nó. Ngàn con ngựa lao nhanh qua, tiếng vang như sấm, khí thế hiên ngang.
Thần Phù nhanh như chớp, lúc xẹt qua thì
dây thòng lọng trong tay Lãnh Phi Nhan đã đến, vòng đúng quanh cổ con
ngựa kia, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Sức con ngựa kia cũng không nhỏ, buộc
Thần Phù phải chồm thêm hai bước mới đứng vững vàng được. Lãnh Phi Nhan
kéo dây thòng lọng, mượn thế nhảy lên ngựa, con ngựa đen kia lập tức
lồng lộn như điên.
Không có yên, Lãnh Phi Nhan thành thạo
cúi thấp người xuống, tay vững vàng ôm lấy bờm nó. Tàng Ca vẫn luôn lo
lắng, nhảy lên lưng thần Phù, hét nó đuổi theo. Thật ra Thần Phù cũng
đang có ý đó, vì thế bèn chứng tỏ tính ưu việt của hãn huyết bảo mã,
dùng hết sức nhanh chóng đuổi theo con ngựa đầu đàn kia.
Lúc Tàng Ca phóng người ngồi xuống sau
lưng Lãnh Phi Nhan thì nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của nàng đầm
đìa mồ hôi, phát hiện áo đen ngay eo nàng đã ướt một mảng, cho nên y
liền biết vì sao nàng lại chọn bộ y phục này. Bởi vì máu có thấm lên đó
thì cũng không nhìn ra được.
Trong lòng bỗng nhiên lại thấy đau, y nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Để ta!”
Tàng Ca cũng rất biết cách thuần ngựa.
Đi, chạy, rẽ, dừng liên tục, đàn ông như y mà cũng đổ mồ hôi đầy người.
Lãnh Phi Nhan dùng khăn tơ trắng lau mồ hôi cho y, Tàng Ca ngửi thấy
hương thơm thoang thoảng trên người nàng, không tự chủ được mà đưa tay
ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Có lẽ tay y chạm phải vết thương của
nàng, nàng hơi cụp mắt xuống, nhưng lại không nỡ phá tan giây phút dịu
dàng này, mặc cho y ôm hôn.
Đại hội thường niên của Yến Lâu được tổ
chức tại quảng trường rộng lớn dưới chân Nam Sơn. Tàng Ca vẫn luôn thắc
mắc là là tại sao cuộc tụ hội của một đám sát thủ thế này mà quan phủ
không hỏi thăm đến. Bây giờ mới biết chỉ riêng sát thủ cấp vàng trở nên
của Yến Lâu thôi mà đã gần vạn tên, huống hồ mỗi người võ nghệ cao
cường, nếu thật sự muốn quản, e là người của cả kinh thành đến cũng
không đủ.
Nam có, nữ có, dày đặc trên quảng trường. Trên mặt mỗi người đều là vẻ thành kính nhìn chiếc ghế bằng ngọc trống rỗng phía trên.
Lúc Lãnh Phi Nhan đi ra, gần như tất cả
mọi người đều sôi nổi hẳn lên, hô to lâu chủ, lâu chủ. Vạn người tung
hô, tiếng rung cả trời.
Hôm nay Lãnh Phi Nhan mặc một bộ y phục
màu đỏ, ngoài khoác áo choàng đen thêu kim tuyến. Mái tóc màu xám bạc
dùng mũ ngọc buộc gọn, trước trán có màn ngọc buông rũ, cử chỉ toát lên
vẻ uy nghiêm như bậc đế vương.
Nàng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bằng
ngọc lộng lẫy, giống như vua chúa nhìn xuống thần dân của mình, cho nên
mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ. Tàng Ca cũng không kiềm được mà tán
thưởng. Nàng nói không sai, Lãnh Phi Nhan chính là thần của Yến Lâu. Có
điều… không ai biết tối qua vị thần này mang theo vết thương tái phát
nằm trong lòng y mất ngủ cả đêm.
Nàng điềm tĩnh, cao ngạo ngồi trên vạn
người, phía dưới là một đám lang sói vô giá. Thậm chí Tàng Ca không thể
tính được nếu bắt hết tất cả những người ở đây về quy án thì có thể đáng bao nhiêu tiền.
Bốn sứ giả của Yến Lâu đứng thẳng tắp
phía trước nàng. Ánh mắt nàng khẽ quét qua toàn cảnh, phàm là người chạm phải mắt nàng đều không nhịn được mà cúi đầu chứ không dám đối mặt với
nàng. Đó là sự thấp kém cùng sợ hãi từ tận sâu đáy lòng.
“Ngồi cả đi!” Giọng nàng không lớn, nhưng mỗi tiếng đều vang vọng vào tai người người. Tàng Ca được nàng ra hiệu, cho nên ngồi bên cạnh nàng.
Trước đây Tàng Ca chưa từng nghĩ đến sát
thủ cũng phải cần nhiều tài nghệ như vậy. Y dám bảo đảm nơi này ca múa
sẽ không thua bất cứ hoa khôi của thanh lâu nào. (Quân Hoa: đương nhiên
rồi, hoa khôi