Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Lãnh Diện Lâu Chủ Hòa Thượng Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321393

Bình chọn: 7.5.00/10/139 lượt.

biết

chuyện, từng hạ lệnh vây hãm sào huyệt. Nhưng mỗi lần hành động đều bị

lâu chủ gọi đùa là “diễn tập”. Trải qua lâu ngày, triều đình có một quy

luật bất thành văn, phàm là những kẻ truy kích Yến Lâu thất bại đều

không phải bị truy cứu trách nhiệm.

Cứ như thế, càng không có người dám tự

tìm đường chết, tổ chức này cứ cường hãn mà tồn tại như thế, hơn nữa

ngày càng bành trướng, các loại giao dịch cũng phức tạp hơn, dần dần xâm nhập vào cả các đại môn phái.

Tất cả người trên giang hồ đều biết đây

mà một trái bom tàng hình, không biết khi nào sẽ nổ tung. Còn kẻ đừng

đầu Yến Lâu này, đứng nơi đầu sóng ngọn gió của quyền lực và địa vị, dần dần làm người ta cảm thấy còn ác độc đáng sợ hơn cả Yến Lâu.

Không phải chưa từng có người phản kháng, nhưng những người đó đều phải nằm lại sau núi của Yến Lâu, hóa thành

đống xương khô rã rời.

Lãnh Phi Nhan không phải là Tả Thương

Lang, giỏi về cung tiễn hay tài thao lược; cũng không giống Dương Liên

Đình giỏi phép thuật, có thể nhìn thấy thiên ý. Mạc Dung Viêm dạy nàng

kiếm pháp cùng ám khí.

Mắt nhìn người của Mạc Dung Viêm quả là không sai, thứ mà nàng có chính là sức mạnh và tốc độ.

Chỉ hai thứ này thôi đã đủ để nàng khống

chế một đám hổ báo, đủ để nàng đứng trên đỉnh của giang hồ, khi cười nói là có thể làm đối thủ mất đầu.

Rất ít người từng thấy vũ khí của nàng,

đó là một thanh kiếm mỏng trong tay áo, nàng gọi nó là Hàm Quang, ánh

kiếm đỏ thẫm như lửa. Từng có một truyền thuyết rằng thanh kiếm này đúc

từ máu của người yêu nhau, một khi đã có vết thương, trừ khi máu chảy

hết, nếu không nó tuyệt đối không chịu ngừng.

Nàng chỉ thích một loại ám khí, chính là Phi yến khấu bằng vàng ròng, không tẩm độc, bởi vì nàng cho rằng không cần thiết.

Tế Huyền phương trượng của Thiếu Lâm Tự

từng là một kiếm thủ danh chấn thiên hạ. Khi ông nhìn thấy nàng ra tay,

ngay sau đó liền quy y. Lúc đó nàng chỉ vừa mười sáu tuổi.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiếu Lâm vẫn không tham gia vào đội ngũ thảo phạt Yến Lâu.

Lãnh Phi Nhan dắt Thất Dạ bước vào, Thất

Dạ từ từ thay quần áo cho nàng. Trên da thịt như ngọc, có vết hoan ái

rất rõ ràng. Vì thế đôi mắt đen ấy có chút chấn kinh. Lâu chủ không cho

phép bất cứ ai để lại dấu vết trên người mình.

Dấu hôn như ô mai trên da thịt nàng khiến hắn từ từ đỏ mặt, nhưng hắn vẫn quỳ xuống, ngoan ngoãn như một con thú

cưng đợi chủ nhân gọi tới.

Lãnh Phi Nhan nghiêng người nâng cằm hắn lên, quan sát một lúc, cuối cùng vỗ má hắn, tỏ ý bảo đi xuống đi.

Mới sáng sớm, ngoài Vũ Dương Các của Yến Lâu đã có gần trăm gã hắc y nhân ôm kiếm đứng.

Lãnh Phi Nhan tiện tay rút kiếm của Lục

Nguyệt ra, múa một bộ kiếm pháp, mọi người cung kính đứng đó, trên mặt

ai nấy cũng đều có vẻ kính sợ. Đây chính là giang hồ, ngươi có thể nói

nàng buông thả, có thể mắng nàng làm nhiều việc ác, thậm chí có thể

nguyền rủa nàng bất nhân bất nghĩa, nhưng ngươi không thể không thừa

nhận con người này có tư cách điều khiển chúng sinh.

Bộ kiếm pháp kết thúc, Lãnh Phi Nhan tiện tay ném một đường kiếm vào vỏ rất đẹp mắt. Đây chính là phong cách của

nàng, một bộ kiếm pháp chỉ làm mẫu một lần, có học hay không, có hiểu

hay không đều do các người, không có cơ hội hối hận.

Nàng rất bận. Cả Yến Lâu to lớn, rất

nhiều chuyện đều phải qua tay nàng. Mà nàng cũng rất lười, không cách

nào học tập tính chăm chỉ của Viêm Hoàng. (hoàng đế Mạc Dung Viêm)

Vũ Dương Các đưa kiếm phổ mới qua cho

nàng xem, nàng chẳng hứng thú gì nên nhặt đại một quyển. Có điều lật

từng trang từng trang, lập tức chỉ ra được chỗ cần sửa đổi làm mấy người biên soạn đều có vẻ mặt nghiêm túc kính ngưỡng.

Lãnh Phi Nhan không hiểu nhiều về thơ ca

nhạc họa. Lúc nhỏ, Mạc Dung Viêm tìm thầy dạy chữ cho bọn họ cũng chỉ vì muốn họ biết chữ mà thôi. Mạc Dung Viêm nói đối với một sát thủ, thứ

thừa nhất chính là đa sầu đa cảm, ướt át sướt mướt. Vì thế trí nhớ vô

cùng tốt của nàng đều đầu tư vào những thứ võ lâm tuyệt học.

Lúc Lãnh Phi Nhan đang cải tạo Nhũ Yến Luân Hồi (tên kiếm pháp) thì Kinh Lôi – người trông coi hình hộ của Yến Lâu tới. Kẻ từng được người

trong giang hồ gọi là huyết ma này rất cung kính mà quỳ một chân xuống:

“Lâu chủ, Thập nhị sát thất bại ở Thường Châu, bây giờ đang nằm trong

tay tám đại môn phái!”

Lãnh Phi Nhan dừng bàn tay đang lật trang giấy lại: “Thường Châu?” Nàng trầm ngâm một chút: “Là nơi Ẩm Thiên Hành triệu tập đại hội võ lâm?”

“Dạ phải. Thuộc hạ nghị ngờ việc ám sát Lưu Tử Đồng lần này là cái bẫy do Ẩm Thiên Hành giăng ra.”

Lãnh Phi Nhan cười lạnh: “Làm minh chủ quá lâu nên không biết trời cao đất dày nữa rồi. Bổn tọa đến đó gặp hắn!”

“Dạ!”

Lãnh Phi Nhan đến Thường Châu liền tìm

thấy Tàng Ca. Đây không phải chuyện trùng hợp gì, mà là vì nổi danh ở

Thường Châu chỉ có khách điếm Hữu Bằng, bên trong có suối nước nóng nổi

tiếng.

Hễ là những người có chút gia thế đi qua Thường Châu thì đều ở lại nơi này.

Ẩm Thiên Hành vốn mời Tàng Ca đến phủ của ông ta, nhưng trời sinh tính Tàng Ca thích tự do nên khéo léo từ chối.

Lãnh Phi Nhan đặt chỗ


XtGem Forum catalog