Old school Swatch Watches
Lãnh Lệ Chi Tinh

Lãnh Lệ Chi Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323190

Bình chọn: 7.00/10/319 lượt.

gương).

Hắn đối với nàng…… Cũng không phải không động lòng! Nàng mừng rỡ như điên nghĩ.

“Em thật là một đứa ngốc, Trình Duy Ân……” Hắn nhịn không được, nhẹ

nhàng lau đi những giọt nước mắt kháng nghị của nàng, mấy hạt châu lệ

này đã đánh nát con đê phòng thủ hắn trăm phương nghìn kế xây dựng, cơn

sóng tình sớm gợn ở đáy lòng hắn, trong nháy mắt lan tràn, mênh mông

cuồn cuộn tới lục phủ ngũ tạng.

Tình yêu, quả thật là kẻ địch ương ngạnh! Đến nay, đã ai đánh bại được nó chưa? Có ai chưa?

“Vì sao nói em khờ? Vì em yêu anh?” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắn thừa nhận cảm tình với hắn.

Chữ “yêu” ấy như gánh nặng ngàn cân làm hắn không thở nổi, hắn nhíu

mày, buông nàng ra, sắc mặt sa sầm nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:

“Cô yêu tôi? Ngay cả tôi là ai cô cũng không biết còn dám yêu tôi?”

“Biết anh tên Gia Cát Tung Hoành, là thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, là cố vấn quản lí kinh doanh, thế là đủ!” Nàng thấp giọng nói .

“Thật không? Cô không để ý ánh mắt của tôi? Cô không muốn biết vì sao chúng có thể sáng lên đả thương người, vì sao tôi có được loại năng lực này?” Hắn tháo kính mắt gọng vàng xuống, bén nhọn truy vấn.

“Em…… Nếu anh đồng ý nói cho em biết, em sẽ nghe, nếu anh không muốn

nói, em cũng sẽ không hỏi nhiều.” Nàng đương nhiên tò mò về cặp mắt kì

lạ của hắn, chỉ là, mắt hắn không ảnh hưởng được đến sự thật nàng yêu

hắn chút nào.

“Đây không phải vấn đề tôi có đồng ý nói không, mà là tôi không thể

nói cho cô, bí mật của tôi, công tác của tôi, cuộc sống của tôi…… Tất

cả, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý muốn chia sẻ với người khác, cô hiểu

không?” Trong đôi mắt hẹp dài của hắn có sự giằng xé giữa lí trí và tình cảm.

“Vì vậy nên…… Anh không thích tôi?” Nàng đau lòng hỏi.

Hắn hít một hơi, đeo lại kính, thu thập tài liệu trên bàn, rồi nói:

“Tôi không thể yêu cô, bởi vì sau này chúng ta còn không thể làm bạn.”

“Có ý gì?” Nàng không rõ.

“Yêu tôi nhất định cô sẽ hối hận.” Hắn bỏ lại những lời này, rồi lập tức ra khỏi phòng họp.

Nàng đứng trong phòng họp, khó có thể lý giải, hắn rõ ràng cũng thích nàng, vì sao lại muốn dùng một lí do mạc danh kỳ diệu cự tuyệt nàng?

Càng nghĩ càng tức không thể dập tắt, nàng không cam lòng lao khỏi phòng họp, hô to sau lưng hắn: “Gia Cát Tung Hoành, anh là đồ nhát gan!”

Hắn cau mày, tiếp tục bước về phía trước, không để ý nàng.

“Ngay cả dũng khí yêu một cô gái cũng không có, sao có thể gọi là nam tử hán? Anh là tên tiểu quỷ có lá-gan-nhỏ–” Nàng kêu càng to.

Gia Cát Tung Hoành chợt đứng lại, xoay người, lãnh lệ đi về phía

nàng. Hắn luôn cố gắng giữ cho trái tim mình không bị nàng hấp dẫn thêm, và cũng không hi vọng nàng bị tổn thương, vậy mà nàng lại nói hắn là

tên nhát gan?

Nàng không nghĩ là thật sự chọc giận hắn, ngạc nhiên đứng ngay lại, hơi sợ hãi giật lùi một bước.

Hắn đi tới trước mặt nàng, bắt lấy tay nàng kéo vào phòng họp, áp

nàng vào cửa, cả người dính sát vào nàng, cả giận nói: “Cô thì biết gì?

Không yêu so với yêu càng cần nhiều dũng khí cô biết không? Yêu một

người là loại phóng túng tùy hứng, không yêu một người lại là áp lực

khắc chế, loại thống khổ này cô biết bao nhiêu?”

“Anh nghĩ tôi không hiểu sao? Tôi cũng cố gắng không yêu anh, nhưng

không có cách nào, nếu có thể tùy ý khống chế trái tim, trên đời đã

không có nhiều phiền não như vậy rồi……” Nàng nói, cố sức đẩy hắn ra.

“Người chững chạc có thể khống chế trái tim chính mình.” Hắn quát khẽ.

“Người tàn nhẫn lại bắt buộc trái tim người khác nghe theo lệnh của hắn……” Nàng lã chã nói.

“Cô nói tôi tàn nhẫn?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn lại.

“Đúng, anh thật tàn nhẫn, chẳng những không dám yêu, còn muốn người

khác không yêu, anh nhát gan, tàn nhẫn lại lãnh khốc vô tình……” Nàng lên án.

Hắn nhanh chóng lấy nụ hôn ngăn miệng nàng lại, tức giận, cuồng liệt công kích cánh môi mềm mại của nàng.

Nàng dám nói hắn lãnh khốc vô tình? Mấy ngày nay là ai làm cho hắn

đêm không ngủ được? Là ai hàng đêm chiếm cứ đầu óc hắn? Là ai nhiễu loạn tâm trí vốn bình lặng như nước hồ của hắn một cách nghiêm trọng? Đều là nàng, Trình Duy Ân! Nàng đập nát tự chủ của hắn, phá hủy sức phán đoán

thanh thoát của hắn, thậm chí ảnh hưởng tới năng lực quyết sách của

hắn……

Toàn bộ nhiệm vụ và kế hoạch của hắn, rất có khả năng vì nàng mà hoàn toàn thay đổi, mà nàng lại cái gì cũng không biết.

Mang theo lửa giận trừng phạt còn sót lại, hắn lần đầu phóng ra nhiệt tình nguyên thủy nhất trong cơ thể, ôm nàng, dùng sức hôn cái miệng nhỏ nhắn không biết tiết chế của nàng.

Trình Duy Ân bị sự cuồng dã của hắn dọa sợ, hơn nữa khi đầu lưỡi hắn

bá đạo tách môi nàng, lẻn vào liếm mút gây xích mích trong miệng nàng,

hai chân nàng thiếu chút nữa mềm ra không đứng nổi.

Đây là Gia Cát Tung Hoành nhã nhặn kia sao? Nụ hôn kích cuồng như

vậy, giống như muốn nuốt nàng, môi hắn nóng rực gắt gao ngăn miệng nàng, miệng mũi nàng tràn ngập hơi thở thuần nam tính mê người của hắn, lửa

nóng của hắn từng chút tiến ngày càng sâu vào linh hồn nàng.

Sau một lúc lâu, hắn hơi ngẩng đầu, ghé vào trán nàng, trầm thấp hỏi: “Hiệ