
g động đến tâm người khác.
Hướng Hải Lam cứng ngắc người, sửng sốt một hồi lâu. “Con hiểu, dì cứ yên tâm, con sẽ không ở đằng sau lưng cha gây thêm phiền toái đâu.” Cô
nhận lời nói tiếp. “Nếu không có việc gì, con cần phải đi học, nếu không mau sẽ không kịp giờ mất!”
Cô mới xoay người bước đi vài bước, Phan Phượng Khanh đã lạnh lùng hô lên: “Đợi đã, cô hôm nay lên xe lão Trương để đi học, hắn đã ở bên
ngoài chờ rồi, hắn cũng sẽ chờ để chở cô về sau khi tan học, cô cũng
đừng tùy tiện chạy loạn.”
Hướng Hải Lam nghe vậy cười khổ một chút, từ lúc nào, cô tự nhiên có
thể được ngồi trên xe riêng của nhà để đi học, xem ra quan tâm là giả,
giám sát cô mới là mục đích thật sự! Kỳ thật cô làm gì có năng lực để
trốn đi nơi nào đâu? Cũng được, theo bọn họ thôi! Có lẽ lập gia đình
cũng không sai, ít nhất có thể thoát khỏi nơi gọi là nhà mà lại lạnh như băng không khác gì nhà giam này.
____END CHUƠNG 2_____
Edit+Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Convert: Silly_0301
Liên tục mấy tuần liền, Hướng Hải Lam lâm vào tình cảnh bị người
người canh giữ nghiêm mật, hệt như giam lỏng. Cô cảm thấy mình giống như đeo phải cái cùm vậy, trong lòng buồn bực quá đến nỗi tưởng như phát
hỏa. Cô không khỏi hoài niệm những tháng ngày trước kia không được ai để trong mắt, bị bỏ qua, lơ đi. Ít nhất đi hay đến đều tự do vô ngại,
không giống như bây giờ nửa bước cũng khó đi, tựa như bị giam hãm, cứ
như vậy e là cô sẽ nổi điên lên mất! Hơn nữa mẹ kế luôn chế giễu cười
nhạo, đúng là vẫn còn không cam lòng để cô chiếm được vị trí thiếu phu
nhân Lăng gia, một bụng toàn khí phát ở trên người cô, còn không nói đến việc không ngừng bắt cô cải thiện bề ngoài, học tập lễ nghi.
Một hôm, sau khi Hướng Hải Lam học xong, trong lòng cô đột nhiên nảy
sinh một chủ ý, cô quyết định đi tìm Lăng Chấn Vũ, ngoài việc cùng anh
nói chuyện cho rõ ràng, còn muốn nhờ anh giúp cô một việc. Hướng gia cô
thực sự là ở không nổi nữa, đi tìm anh chính là biện pháp tốt nhất.
Cô mất một ít thời gian mới có thể đánh lạc hướng lão Trương, biết rõ hắn trở về với cái xe trống như vậy, nhất định sẽ khiến cho cả nhà một
trận kinh hoảng, thậm chí là dấy lên một cơn sóng lớn, nhưng cô đã nghĩ
tới rồi, chỉ cần đến đợi ở văn phòng của Lăng Chấn Vũ, sau đó mới gọi
điện trở về là ổn, trong khoảng thời gian này cứ để cho bọn họ nếm thử
chút tư vị sợ hãi lo lắng đi!
Chặn một chiếc xe taxi, Hướng Hải Lam nói ra trụ sở tập đoàn Lăng
Thị, lái xe đã biết địa điểm bèn gật đầu, tập đoàn Lăng Thị chính là
thương hiệu có tiếng nổi danh bấy lâu, không ai là không biết mà! Đứng
trước tòa nhà của Lăng Thị, Hướng Hải Lam ngẩng đầu lên, sợ run nhìn
khắp cái kiến trúc cao ngất lên đến tận trời xanh này….Đây…đây chính là
nơi Lăng Chấn Vũ quản lí. Cô rốt cuộc cũng đã hiểu, anh vì cái gì mà có
được một thần thái bễ nghễ mà lãnh khốc như vậy. Tâm sinh khiếp ý, hai
tay cũng hơi hơi run run, nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu, ngẩng cao
đầu bước vào.
“Thưa cô, phiền cô giúp tôi nhắn với Lăng Chấn Vũ tiên sinh, nói là
Hướng Hải Lam có việc cần tìm.” Hướng Hải Lam đi đến quầy tiếp tuân,
hướng tới chỗ cô gái nghi dung đoan chỉnh, ra dáng tiểu thư nói.(Momo: tiếp tân mà thế àh==). Cô gái kia vẻ mặt hồ nghi nhìn quét qua Hướng Hải Lam, ánh mắt xem xét
khiến mặt cô chợt đỏ lên, thấy chính mình một thân quần áo rộng thùng
thình mà bình thường nhàn hạ, ở cái chỗ cao sang quyền quý, lại uy
nghiêm như thế này quả thật có vẻ đường đột, cô không khỏi cảm thấy xấu
hổ.
“Cô có hẹn trước không?” Cô phục vụ kia hỏi. (Momo: chắc chị HL nhà mình tính vốn xuềnh xoàng, thấy ai bộ dáng nghi dung
đoan chỉnh đều nghĩ tiểu thư hết, chứ ai lại đi gọi tiểu thư phục vụ==)
“Không có.” Hướng Hải Lam trả lời, sau đó lập tức bổ sung thêm một
câu. “Lăng tiên sinh có dặn, tôi nếu có việc gì có thể trực tiếp tới tìm anh ấy, phiền cô nhắn lên một tiếng.” Cô thành khẩn nói, có ý thỉnh
cầu. Cô phục vụ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng cầm ống nghe lên thay cô thông báo.
Nói đơn giản vài câu, cô phục vụ buông điện thoại, nhìn Hướng Hải Lam ý bảo nói: “Lăng tiên sinh mời cô đi thang máy đặc biệt, trực tiếp tới
văn phòng quản lí của tổng giám đốc.”
Hướng Hải Lam cảm ơn xong bèn hướng tới chỗ thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên lầu cao nhất.
************
Tầng cao nhất vô cùng rộng lớn, hiển nhiên là nơi của một mình Lăng
Chấn Vũ, Hướng Hải Lam dễ dàng tìm được văn phòng tổng giám đốc. Cô khẩn trương đẩy chiếc kính mắt trên sống mũi, thân đổ chút mồ hôi, khẽ giơ
tay gõ vài cái lên cửa.
“Mời vào!” Một giọng nói thấp đơn thuần mà dồi dào từ bên trong
truyền đến. Hướng Hải Lam ngẩng đầu, bạo gan mở cửa, chậm rãi đi vào
trong văn phòng của Lăng Chấn Vũ. Cô đến trước bàn làm việc của anh, hai tay không ngừng vặn vẹo vo tròn trước bụng(???trước người nghe hay hơn chứ=_=), hé mắt nhìn Lăng Chấn Vũ đang dựa lưng vào chiếc ghế da. Không biết vì
sao, chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm không lường được của anh, cô liền cảm thấy vô cùng bối rối và xấu hổ.
“Tìm tôi có việc?” Anh nhếch mi từ tốn hỏi