Insane
Lãnh Quân Hãm Tình

Lãnh Quân Hãm Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322233

Bình chọn: 7.00/10/223 lượt.

han. Cô gái nhỏ này sẽ

không phải là tự mình chạy tới đây yêu cầu anh hủy bỏ hôn ước đi?! Nếu

thật như vậy, anh tuyệt đối không thể trợ giúp! Kết hôn là việc anh đã

quyết định, mặc kệ cô có cam tâm tình nguyệnhay không.(Uhm, chỗ này

thay đổi 1 tẹo, Momo thấy để ta và ngươi trong này không hợp lắm, vì

bình thường chả ai gọi nhau như thế ngoài đời cả, nghe kì cục, lúc hai

người ở hoa viên chưa có quen nhau còn chấp nhận được, bây giờ viết vào

nghe xa lạ lại mất tự nhiên quá==, nghe chối tai==!Thế nên thay làm anh

và tôi, sau sẽ thế bằng anh em^^)

“Tôi…tôi…” Hướng Hải Lam chậm chạp mở miệng, lại không nói ra được

một câu, cô không khỏi hoài nghi với mình đến đây tìm anh có phải là

hành động sáng suốt hay không? Trộm nhìn anh một bộ nhíu mày không thay

đổi, giống như đang nghi ngờ cô, lời của cô càng thêm vội vã.

Nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, bộ dáng cố nuốt vào rồi cân nhắc,

Lăng Chấn Vũ không kiên nhẫn được khẽ hừ một tiếng, lập tức đứng dậy, đi nhanh tới gần Hướng Hải Lam, nắm lấy tay của cô dẫn đến ghế sôpha ngồi

xuống.

Hướng Hải Lam sửng sốt ngơ ngẩn, không thể phản ứng, tùy ý để anh thao túng hành động của mình.

“Có chuyện gì không ngại cứ việc nói ra, thời gian của tôi không

nhiều lắm.” Lăng Chấn Vũ nói thẳng, ngữ khí lạnh lùng, nét mặt thì xa

lạ. Tuy rằng hai người bọn họ đúng là hai kẻ xa lạ, nhưng người kiên trì đến cùng để thực hiện hôn ước là anh, thế mà anh lại tỏ ra thái độ

khinh thường mà chán ghét phiền nhiễu như thế, Hướng Hải Lam tính tình

vốn ngoan cố bị chọc vào, ánh mắt đẹp đang ôn nhu như nước lập tức trừng lên hung tợn nhìn Lăng Chấn Vũ.

“Anh…..anh….Đây là thái độ kiểu gì vậy, kẻ muốn kết hôn là anh chứ

không phải tôi, cố tỏ ra hoàn hảo…Hừ, hai mắt chó thấy kẻ thấp hèn.” (ah, câu này hay ah~~~). Hướng Hải Lam không thèm suy nghĩ cứ thế mà nói, ở trước mặt anh tính

tình ôn tuần nhu thuận của cô hoàn toàn biến mất, kẻ gia hỏa trước mắt

này chính là không có việc gì làm đi kích động sự ác liệt trong tâm cô

đây mà.

Nhìn cô tức giận, gương mặt đỏ hồng vội vã, Lăng Chấn Vũ phát hiện

trái tim vốn đã đóng băng từ lâu của mình dấy lên một chút ấm áp, anh

phát giác được bộ dáng này của cô thực rất mê người, kẻ khác nhìn lại

sinh cảm giác yêu thương. Bỗng dưng, trong đầu anh có ý định hứng thú

muốn chọc ghẹo cô một chút, vì nhìn cô sinh khí bộ dáng rất yêu kiều.

“Em gọi đây là mắng người sao? Thế nào mà lại lắp bắp, bộ dạng tức

giận không nổi thế kia…” Anh cười nói, vẻ mặt hài hước. Lại thở dài một

cách khoa trương, tiếp tục nói: “Cha em còn khen ngợi em ôn tuần nhu

thuận đâu! Như tôi xem thấy, em giống như là mèo nhỏ đang gương nanh múa vuốt còn chưa đủ sắc thì hơn.”

“Có cần hay không, để tôi dạy cho em một ít lời lẽ mắng người cùng kỹ xảo???” Anh cố ý trào phúng hỏi han, không kiềm chế được giương mi lên

nén một ý cười.

“Anh…anh….” Hướng Hải Lam ảo não nói không nên lời, cô không khỏi cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ cần tức giận là cả não đều trống rỗng,

cái gì cũng không nói được, chỉ biết trơ mắt nhìn nam nhân tự cao tự đại mà tà ác này đem cô làm trò tiêu khiển.

Cô buồn bực di di chân, bộ ngực vì tức giận mà cứ kịch liệt phập

phồng. “Tôi…tôi phải về đây.” Cô bèn đứng dậy, mọi ý định nhờ anh giúp

đỡ trong đầu đã muốn biến mất, cô trộm nghĩ họa trời có sập mới có thể

cho lão yêu thích khi dễ người này có thể giúp cô.

Đang lúc cô nghĩ muốn quay đầu mà đi thì Lăng Chấn Vũ lập tức tóm lấy cánh tay của cô. Không nghĩ tới cô nhìn gầy gò ốm yếu thế mà tính tình

lại cố chấp như vậy, anh quả thật là xem thường cô.

“Đừng tức giận, em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Anh đem cô ngồi lại trên sopha, đứng đắn hỏi han.

“Hừ! Tôi…Tôi quên rồi, anh cứ coi như tôi chưa từng đến đi!” Dứt lời, cô lại định đứng dậy.

Hành động của cô làm Lăng Chấn Vũ nghi ngờ. Đối với đàn bà, anh không thích to tiếng ầm ĩ, lại càng không định thấp giọng hạ khí để nói

chuyện. Hai tay anh đè nặng lên đôi vai gầy yếu của Hướng Hải Lam, không cho cô đứng dậy, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, xem xét khuôn mặt

nhỏ nhắn của cô.

“Tôi bảo em nói thì em phải nói, nơi này cũng không phải chỗ em nói đến liền đến, đi liền đi.” Anh ngưng thanh lạnh lùng nói.

Hướng Hải Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt tuấn tú mà ẩn hàm tức giận cùng bá đạo của anh, gương mặt chỉ cách cô có một

tấc thôi, cô lại có thể cảm giác được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phẩy qua

mặt cô. Bỗng dưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ thành một mảng,

chẳng qua lần này không phải vì phẫn nộ, mà là…xấu hổ.

Cô đột nhiên ý thức được rằng gương mặt tuấn dật này cùng cả người

anh đều tỏa ra một lực hấp dẫn đầy ma mị. Điều này làm cho tâm trí cô

vốn đơn thuần lại mẫn cảm bối rối không thôi, vội vàng cúi đầu, không

dám nhìn thẳng anh.

Nhìn thấy phản ứng của cô sinh sáp mà động lòng người, Lăng Chấn Vũ

vốn đang giữ gương mặt lạnh lùng, lập tức nở một nụ cười khinh tà mà sâu xa quỷ dị, xem ra vị hôn thê mềm mại này của anh dù sao vẫn là có một

chút tự giác nữ tính.

Tầm mắt u ám của Lăng Chấn Vũ