Lão Bà, Theo Ta Về Nhà Đi!

Lão Bà, Theo Ta Về Nhà Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323803

Bình chọn: 8.5.00/10/380 lượt.

muốn làm gì đi, đừng xài thủ đoạn khủng bố kiểu này, sẽ tai nạn chết người…” Giọng nói của ta vẫn có chút run run, được rồi, ta đúng là không có tiền đồ….

“Ta muốn làm gì?” Giang Ly nhíu mày, trầm ngâm một chút, nói, “Sắp đến sinh nhật ta rồi, ngươi nói gì thì nói cũng phải tặng quà sinh nhật cho ta chứ?” Hắn nói xong, thu hồi cánh tay lại, đứng thẳng người, dáng vẻ rất lương thiện mà nhìn ta, giống như cái sinh vật khủng bố vừa rồi hoàn toàn không phải là cùng một người…. Mà ngữ khí kia, lại vẫn khiến cho người ta không được phép hoài nghi như cũ. Hắn nói xong, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Nếu ngươi không đưa, ta có lẽ sẽ cân nhắc chuyện bắt nạt ngươi một chút.”

Thiện tai, thì ra là muốn nhân cơ hội bắt bẻ a. Ta lau mồ hôi, bất mãn nói: “Ta dựa vào cái gì phải tặng quà cho ngươi a ?” Phải có tiền, ngươi có biết hay không !

Giang Ly hợp tình hợp lý nói: “Ngươi là lão bà của ta.”

Ta càng thêm không phục: “Ngươi cũng là lão công của ta, làm sao sinh nhật ta cũng không thấy ngươi tặng quà cho ta ?”

Giang Ly: “Ta đây ngày mai đền bù.”

Ta không nói gì, lão tử sinh vào tháng 8, ngươi nha, tháng 12 mới đền bù tặng quà cho ta, ngươi mà cũng có ý tốt ra tay như vậy sao ?



Tuy rằng ta là đầu bếp ngự dụng của Giang Ly, bất quá đầu bếp vào hai ngày thứ Bảy Chủ nhật có thể ngủ nướng không cần làm bữa sáng, đối với đề nghị cực kỳ nhân tính hóa này của ta, Giang Ly lựa chọn tán thành… Cũng hiếm khi có lúc hắn lại khai sáng như vậy.

Vì thế Chủ Nhật ta hạ quyết tâm đánh một giấc thật sâu, ngay cả thứ Bảy bị lỡ mất cũng phải bù lại. Nhưng mà trời không chiều theo lòng người.

Sáng Chủ Nhật, ta đang nằm mơ thấy mình đang chỉnh đốn Giang Ly, đã có người không ngừng lay lay ta. Lắc a lắc, lắc a lắc. Ta mất kiên nhẫn, trở mình, thuận tiện nói một câu: “Đừng quấy rối.” Rồi lại ngủ tiếp.

Giọng nói lạnh lẽo của Giang Ly từ phía trên truyền tới: “Quan Tiểu Yến, ngươi nếu không rời giường, ta liền cởi quần áo của ngươi.”

Ngươi dám! Ngươi phản sao !

Giang Ly giống như biết thuật đọc tâm vậy: “Ngươi xem ta có dám hay không.”

Ta đành từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi đầu, nheo mắt lại, u oan nói: “Ngươi làm cái trò gì vậy, muốn ăn sáng thì xuống dưới nhà mà mua,, thích ăn bánh quẩy thì ăn bánh quẩy, muốn uống sữa đậu nành thì uống sữa đậu nành.” Vì sao lại giày vò ta a…

Giang Ly kéo một góc áo của ta, lôi ta xuống giường: “Mau rửa mặt, ta có thứ này muốn tặng cho ngươi.”

Ta đành dụi mắt, mạc danh kỳ diệu bước ra khỏi phòng ngủ.

Rửa mặt xong, ta nhất thời cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều, tuy rằng đầu vẫn có chút nặng nề. Ta lắc lư bước vào phòng khách, ngã vào trên ghế, u oán thở dài: “Giang Ly ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!”

Giang Ly đột nhiên lấy ra một chiếc hộp đặt trước mặt ta: “Quà sinh nhật.”

Sinh…quà sinh nhật? Ta mê man nhìn hắn, đột nhiên vỗ trán, nhớ ra, ngày hôm qua đúng là Giang Ly có vẻ như đã nói muốn đền quà sinh nhật cho ta thật…. Khụ khụ, tuy rằng sinh nhật của ta đã qua gần bốn tháng rồi…

Được rồi, nếu người tặng quà còn không biết xấu hổ mà đưa ra, như vậy ta cũng chỉ đành rụt rè mà nhận thôi. Thế nên ta nhận lấy chiếc hộp kia. Chiếc hộp này nặng trịch, cũng không biết bên trong có cái gì. Thứ gì mà Giang Ly có thể tìm được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nhỉ…. không phải là gạch ngói* chứ ?

*板砖 banzhuan: một loại ngói có rất nhiều công dụng (hình như là thế…bạn cũng không chắc lắm)

Mà nhìn chiều dài chiều rộng của cái hộp kia, nếu là gạch ngói, chắc là không chỉ có một tấm.

Nghĩ đến đây, bàn tay đang mở quà của ta ngừng lại, băn khoăn nhìn Giang Ly.

Giang Ly không hiểu lắm: “Làm sao vậy ?”

Ta thanh thanh cổ họng, nói với Giang Ly: “Giang Ly ngươi nói luôn cho ta biết, trong này có cái gì?”

Giang Ly nhìn chằm chằm cái hộp, ánh mắt chợt lóe: ” Ngươi mở ra thì biết, bên trong cũng không có bom.”

Ta do dự mà nói: “Bên trong…kỳ thật là gạch ngói có đúng không ?”

“Quan, Tiểu, Yến !”Giang Ly cơ hồ nghiến răng phun ra ba chữ này.

Ta thấy đại sự không ổn, vì thế một bên cười nịnh nọt giải thích đây chỉ là nói đùa thôi, một bên nhanh chóng mở chiếc hộp ra.

Sau đó, ta ngây dại.

Một chiếc laptop màu trắng mỏng dính xinh xắn nằm gọn trong chiếc hộp, giống như một mỹ nữ thánh khiết nằm trên giường lớn —– xin tha thứ cho trình độ ngữ văn của ta, câu so sánh đã có thể sử dụng đến trình độ như vậy, đã là cực hạn của ta rồi ( xấu hổ thay, đây kỳ thật là câu nhân cách hóa ~)

Ta run run vuốt ve hình quả táo bị cắn một ngụm ở trên chiếc vỏ màu trắng kia, kích động hỏi Giang Ly: “Cái này rất đắt đúng không ?”

Giang Ly lại ra vẻ phóng khoáng với ta: “Không cần để ý đến vấn đề tiền…. Ngươi không phải rất vui vẻ sao?” (~ Oa…đại gia a..ngưỡng mộ~ing )

Ta dùng sức gật gật đầu, đúng vậy, vui vẻ đến phát khóc: “Nhưng mà Giang Ly, ngươi tặng ta thứ đắt tiền như vậy, đến lúc sinh nhật ngươi chẳng phải ta sẽ phải…”

Giang Ly ngay tức khắc sa sầm mặt: “Ngươi có cần hay không ?” Nói xong vươn người định cầm lấy cái laptop.

Ta nhanh tay lẹ mắt ôm lấy laptop vào lòng,


XtGem Forum catalog