Insane
Lão Nhị Là Ông Chủ

Lão Nhị Là Ông Chủ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322013

Bình chọn: 8.5.00/10/201 lượt.

“Đương nhiên, tục ngữ nói con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, em lại không xấu, đương nhiên gặp được.”

Không nghĩ tới anh trả lời như vậy, Phàn Sở Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, lại có chút thẹn thùng ngại ngùng, không biết nên như thế nào nói tiếp, đành phải cúi đầu tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.

Hạ Tử Kình phát hiện phản ứng của cô thật sự thay đổi, lúc trước chỉ cần anh mở miệng nói với cô lời nói có chút ái muội, phản ứng của cô đều là “Lão bản, anh không cần nói giỡn” cô nghiêm túc sửa đúng ngôn từ, bắt đầu từ khi nào thì phản ứng của cô lại biến thành “Xấu hổ mà không đáp”?

Là anh tưởng tượng quá nhiều sao?

Không, hẳn là không phải, bởi vì tai của cô đều đỏ!

“Phàn Sở Ngữ, em muốn trở thành bạn gái của anh không?” Thấy thế anh nắm chắc cơ hội hỏi cô, biểu tình chân thành, thanh âm trầm thấp, ánh mắt thâm thúy, tin tưởng không ai nghĩ lời anh nói là đùa giỡn.

Phàn Sở Ngữ cảm thấy giật mình, bị cả kinh không biết làm sao.

Đây là lần thứ hai anh nói với cô những lời này. Lần trước cô có thể coi đó là vui đùa, hoàn toàn là việc không đáng lo, nhưng lần này lại không phải như vậy.

Làm sao bây giờ? Tim của cô vì sao đập nhanh như vậy? Nếu cứ như vậy cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ nha! Nhanh lên đập chậm lại chút……

“Em nói như thế nào?” Anh hỏi cô.

“Chờ một chút, tim của tôi đập nhanh quá, hiện tại không có cách nào suy nghĩ.” Bởi vì quá bối rối, cô không nghĩ ngợi liền thốt ra, hoàn toàn không biết mình nói cái gì, cho đến nghe thấy tiếng anh cười, cô mới bất tri bất giác đỏ mặt.

Ông trời, cô rốt cuộc đang làm sao vậy? Thật sự là cái đại ngu ngốc!

“Anh hiện tại thật cao hứng.” trên mặt tràn đầy tươi cười, anh nói.

Cô đỏ mặt, không nói gì nhìn anh. Anh là sợ cô còn chưa đủ xấu hổ sao? Làm sao lại nói như vậy?

“Em có biết vì sao không?” Anh hỏi cô.

Nếu trước mắt có cái động, Phàn Sở Ngữ thề, mình thật sự chạy vào.

“Bởi vì em muốn suy nghĩ lời đề nghị của anh, không giống như những lần trước liền trực tiếp cho đó là trò đùa.” Xem vẻ mặt của cô xấu hổ đến không thể chống đỡ, Hạ Tử Kình chuyên chú nhìn cô, ôn nhu nói cho cô đáp án.

Phàn Sở Ngữ kinh ngạc nhìn anh, thế này mới bừng tỉnh nhận ra anh vì việc như vậy mà vui vẻ? Làm cho cô không hiểu cũng có chút vui vẻ.

Cô nhìn anh, nhịn không được mở miệng hỏi:“Lão bản, anh là chân thành sao?”

“Anh vừa mới nói em không coi đó là trò đùa, nhưng em lại đi hỏi anh như vậy?” Anh nhăn mày, biểu tình hờn giận, có chút bị thương.

“Thực xin lỗi, tôi không có ý đó.” Cô nhanh chóng lắc đầu xin lỗi.“Tôi chỉ là…… Tôi không xác định…… Tôi…… Anh……” Aiz~, cô rốt cuộc muốn nói cái gì đây?

“Em không xác định cái gì?” Anh ôn nhu hỏi cô.

Cô hít sâu một hơi, một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ sau đó nói,“Tôi không hiểu vì sao.” Cô nghiêm túc nhìn anh nói.

“Cái gì vì sao?”

“Anh có nhiều bạn gái như vậy, hơn nữa mỗi người đều so với tôi xinh đẹp, sành điệu, hiện đại trong đó còn có không ít là danh môn khuê tú, danh viện thục nữ, vì sao anh muốn tôi làm bạn gái của anh? Tôi cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất của anh, không phải sao?” Cô phân tích, sau đó dừng lại tò mò nhìn anh, chờ anh giải đáp nghi hoặc khó hiểu của cô.

“Thứ nhất, anh không có bạn gái.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói.“Những nữ nhân này, phần lớn là vì công việc mới cùng xuất hiện, là đối tác, không phải bạn gái.”

“Huống hồ, nếu anh thực sự có đối tượng, hoặc là đối với một vài người đặc biệt tốt, em cho rằng mọi người còn có thể hòa bình ở chung mà không gây nên tình cảnh tranh dành tình nhân hỗn loạn sao? Là trợ lí thư kí của anh, em phải biết sự khác nhau giữa hai việc mới đúng.”

“Thứ hai, bạn gái của anh cũng không phải tham gia thi hoa hậu, vì sao nhất định phải tuyển bên ngoài, bối cảnh tốt nhất? Người có thể làm cho anh xúc động, làm cho anh vui mừng, làm cho anh buồn chính là người anh cần, mà người đó, anh xác định chính là em.”

“Anh như thế nào có thể xác định?” Cô hỏi anh.

“Bởi vì anh thích em đã thật lâu.” Anh nhìn cô, ôn nhu nói.

Phàn Sở Ngữ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là “Tim đập như trống”, đó là một loại phản ứng không thể khống chế, tim không những đập dồn dập, lỗ tai ong ong, cả người nóng lên, mà đầu cũng có choáng váng.

Anh thích cô từ lâu? Làm sao có thể? Đừng nói cô một chút cảm giác đều không có, chỉ sợ trong công ty cũng không có ai có thể đoán được?

“Lão bản……”

“Anh nhớ đã nói với em sau khi tan tầm không được gọi anh là lão bản.” Anh ngắt lời cô.

“Nhưng không gọi lão bản, anh muốn gọi là gì?” Cô trầm tĩnh một chút, do dự nhìn anh hỏi.

“Cái này tùy thuộc vào đáp án của em.”

Đáp án?”

“Em nguyện ý làm bạn gái của anh sao? Phàn Sở Ngữ!”

Cô lẳng lặng nhìn anh, biết chính mình đã vì anh động tâm, nhưng không thể xác định hai người bọn thật sự thích hợp?

“Mẹ ta kém ba ta 20 tuổi,” Cô do dự một hồi, nói với anh,“Không chỉ có chênh lệch trên con số mà còn diện mạo bên ngoài, tóc của ba ta rất sớm liền trắng xoá, mà mẹ ta lại thanh xuân như cô gái. Nhưng mẹ ta lại tuyệt không để ý, còn luôn đối với người hiểu lầm bọn họ là cha v