
là rất bình tĩnh,ưu nhã ngồi ở chỗ đó cúi đầu nhìn tạp chí trong tay,chưa từng giương mắt nhìn cô một lần.
Cô
nhất thời cả người khó chịu theo bản năng muốn cách hắn rất xa như
tránh người độc địa,cô liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm San Ni ngồi phía
sau gần cửa sổ,khách khí nói.
“Vị tiểu thư này, có thể phiền cô đổi chổ ngồi với tôi không,tôi không quá thích ngồi gần chỗ gần cửa sổ. . . . . .”
Cô làm sao không thích ngồi gần cửa sổ,cô chẳng qua là không thích ngồi vị trí bên cạnh hắn thôi.
Lâm San Ni có chút khó xử nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở hàng trên,xin lỗi cười cười.
“Hứa tiểu thư, thật thật xin lỗi!”
Lâm San Ni một câu”Hứa tiểu thư” để cho Hứa Lưu Liễm hoàn toàn biết rõ,gọi cô như vậy chứng tỏ bọn họ đã nhận ra cô,mà cô giả bộ làm như không
quen biết cũng có chút quá làm kiêu,cho nên cô không có cách nào, không
thể làm gì khác hơn là kiên trì mở miệng với người nọ.
“Vậy phiền toái ngài nhường một chút,tôi muốn đi vào!”
Hắn như cũ cúi đầu nhìn tờ báo trong tay,thản nhiên ném cho cô mấy chữ,
“Tôi không có tên sao?”
“. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm thiếu chút nữa hộc máu,hắn đây là đang gián tiếp ép cô thừa
nhận biết hắn! Cách nhau ba năm,người đàn ông này trước sau như một tâm tư thâm trầm, làm cho lòng người sinh chán ghét.
Cô cau mày
khuôn mặt địch ý đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm hắn như không có chuyện gì xảy ra cho đến phía sau truyền đến tiếng nói êm tai,
“Vị này hành khách, phi cơ lập tức sẽ phải cất cánh, xin nắm chặc thời gian ngồi vào ngài chỗ ngồi đi!”
Cô hít một hơi thật sâu khí cố gắng làm cho giọng nói mình nghe bình tĩnh.
“Lục tiên sinh,có thể phiền ngài nhường một chút?”
Lời của cô rơi xuống,hắn lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu,bốn mắt nhìn nhau
một cái chớp mắt kia,lòng của cô kịch liệt địa run rẩy,không nói ra là
vì chuyện gì. Hắn nhìn về phía cô con ngươi trước sau như một thâm
trầm,bên trong dấu diếm mãnh liệt toan tính,Hứa Lưu Liễm thừa nhận dung
mạo hắn rất anh tuấn,nhưng hắn có anh tuấn hơn nữa cũng không phải là
người trong lòng cô.
Hắn nheo mắt nhìn cô hồi lâu lúc này mới khẽ nghiêng người,cô cơ hồ là luống cuống tay chân đi vào bên trong,mới vừa ngồi xuống chỗ ngồi giọng nói có chút không vui của hắn vang lên bên
tai.
“Nhìn thấy Lão sư từng dạy mình ba năm thế nhưng làm bộ như
không nhận ra,tôi làm sao cũng không nhớ rõ từng dạy cô không hiểu lễ
tiết như vậy?”
Lúc này trong lòng Lục Chu Việt đang nổi lửa,cô
thật đúng là không gì để nói ,trước đó ở đại sảnh phi trường nhìn thấy
hắn liền cố ý làm bộ như không nhận ra hắn, mới vừa rồi còn muốn đổi chổ với Lâm San Ni ,hắn làm cô chán ghét như vậy sao,thế cho nên cô bài
xích hắn? Ghét đến không muốn ngồi chung với hắn?
Hắn không hỏi
tiếp để Hứa Lưu Liễm còn có thể bình tĩnh một chút,nhưng hắn vừa nói như vậy cô nhất thời quay đầu lại nhìn hắn cười châm biếm,
“Thật xin lỗi Lão sư,thầy ‘ dạy ’ em quá nhiều,em nhất thời đã quên thầy còn dạy qua em phải tôn kính trưởng bối!”
Lục Chu Việt nhìn vẻ mặt cô có ý giễu cợt khinh thường giận đến nghiến
răng, hắn biết cô đang châm chọc hắn,bởi vì từng có một lần hắn tức giận hôn cô,cô chính là lạnh lùng châm chọc hắn như vậy.
“Lão sư, thầy thật có bộ dạng đối nhân xử thế,ngay cả hôn cũng giảng dạy!”
Hắn nhìn cô hận không được xé rách bộ dạng không tim không phổi này,Hứa Lưu Liễm chịu không được ánh mắt lạnh lùng của hắn,điều chỉnh tốt chỗ ngồi
của mình sau đó đeo ống nghe điện thoại nghe nhạc không để ý sự hiện hữu của hắn, kết quả hắn ngồi thẳng người tựa vào chổ ngồi của mình mở
miệng.
“Cũng không phải là cuối tuần lại càng không là ngày nghỉ,tại sao bỗng nhiên về Ôn Thành?”
Biết rõ cô sẽ không cho hắn sắc mặt tốt nhưng vẫn không tự chủ được đặt câu
hỏi,hắn trong lòng vẫn còn một tia mong đợi,mong là cô ở nhà xảy ra biến cố lớn y sau có thể lệ thuộc vào hắn.
Kết quả cô cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái ,cứng ngắc đáp trả bốn chữ.
“Không thể trả lời!”
Mặc cho hắn tu dưỡng khá hơn nữa vẫn bị lời nói sắc bén của cô thương
tổn,trên khuôn mặt anh tuấn xẹt qua một tia lúng túng, cả người cũng
cứng lại , nghĩ đến hắn được mọi người vây quanh là con cưng nhân vật
lớn lại phải chịu cục tức này.
Hơn nữa nếu đổi lại là phụ nữ khác dám làm như vậy hắn đã sớm giận không kềm được,nhưng hết lần này tới
lần khác người phụ nữ kia lại là cô, cho nên hắn chỉ có thể kéo căng môi dung túng,nhẫn nại, dĩ nhiên hắn căn bản không thể nào cho phụ nữ khác
cơ hội nhục nhã hắn .
Hứa Lưu Liễm thấy hắn hồi lâu không lên
tiếng,không khỏi đưa mắt qua liền gặp được khuôn mặt hắn bị thương,cô
cũng ý thức được tự lời của mình có chút đả thương người,trong lòng
không khỏi thấy phiền não,lại đeo lên ống nghe điện thoại vội vã quay
đầu giả vờ ngủ say.
Xin tha thứ cô thật sự không thể đối xử nhã
nhặn với hắn ,mỗi lần thấy hắn cô sẽ không tự chủ được nhớ tới cuộc
sống ba năm trung học đệ nhị cấp khổ không chịu nổi kia,cô không phải là nhân viên của hắn cũng không phải những cô gái muốn dựa vào hắn,cho nên cô không cần thiết khách khí với hắn.
Tối hôm qua cô bởi vì l