XtGem Forum catalog
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327801

Bình chọn: 10.00/10/780 lượt.

mọi người về hắn là ôn hòa hữu lễ chứ chưa từng có người

thấy dáng vẻ âm trầm này.

Cho dù có chút uống rượu say Hứa Lưu

Liễm cũng biết hắn tại sao tức giận,không phải là bởi vì cô bị mấy người kia đùa giỡn chứ, nhưng cô như cũ ở nơi đó cười như không có việc gì

bắt đầu nói mát, “Lục lão sư,xem ra thầy trước kia mỗi lần tới chỗ này

đều đưa theo những cô gái khác nhau,như thế nào? Là những cô gái trước

kia ? Hay là em nha?”

Cô cố ý nói rất hay giống như các cô gái

không chịu nổi lúc trước,mỗi một lần đối mặt hắn đều ngôn ngữ cay nghiệt châm chọc làm hắn đau lòng đã thành thói quen của cô, bởi vì nếu không

như vậy cô cảm thấy mình rơi vào bên trong cái bẫy hắn giăng.

Quả nhiên lời cô vừa dứt hạ chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng hung hăng trợn mắt

nhìn cô một cái,cô nhất thời có loại cảm giác không rét mà run, vội vàng bưng lấy ly cuối cùng trên bàn lam sắc Yêu Cơ ngửa đầu uống xuống,

không đợi bình phẩm mùi vị ly xanh thẳm xinh đẹp hắn ngồi đối diện bỗng nhiên đứng dậy,kéo cô sải bước đi vào trong phòng.

Cô vốn đã

uống đến choáng váng bây giờ lại bị hắn dùng lực mạnh kéo,ngay cả sức

giãy dụa cũng không có đành để hắn kéo vào trong căn phòng xa hoa sau đó lại bị không chút nào thương tiếc ném lên ghế sa lon,đang lúc đầu cháng váng cô nghe được giọng nói hắn xen lẫn tức giận nói với người nào đó,

“Các ngươi đi ra ngoài trước!”

Trong phòng có mấy người là bọn người Trác Thính Phong,phòng này bị mấy người bọn họ bao hết hàng năm,người nào gặp phải chuyện phiền lòng gì thì

cùng đến nơi này uống chút rượu đánh bài tâm sự giải buồn, lúc này mấy

người kia thấy cô gái nhỏ đi vào nhất thời sợ hết hồn.

Trác Thính Phong nheo mắt liếc nhìn khuôn mặt cô bé bị tóc che kín gục ở trên ghế sa lon, ngồi ở đằng âm thầm mở miệng, “Lục tổng, ngài đuổi theo tình

yêu, có thể so với tám năm kháng chiến!”

Hắn từ trước đến giờ

không chấp nhất với cô bé kia,hắn không rõ cô bé kia ngoại trừ trẻ tuổi

chút thì có cái gì tốt,đáng giá để hắn… nhiều năm qua vì cô hao hết tâm

tư. Ba năm trước đây hắn nói buông tay để cho cô bé kia theo đuổi tự do

và hạnh phúc hắn cho là tên kia đã buông xuống,hôm nay lần nữa thấy bóng dáng cô bé kia, hắn đối với người bạn này coi như là hoàn toàn tuyệt

vọng.

Lục Chu Việt bị lời không đúng không sai của hắn kích thích đến cầm lấy một chai rượu trên bàn đập qua rống lớn một tiếng, “Đi ra

ngoài!”

Đúng vậy,cô học trung học đệ nhị cấp ba năm hơn nữa ba

năm đại học,suốt sáu năm,còn có hai năm nữa thật đúng là vượt qua tám

năm kháng chiến. Nếu qua hai năm nữa cô có thể yêu hắn như vậy cũng

đáng, nhưng là chỉ sợ tám năm kháng chiến kiên trì cuối cùng đả động

không được trái tim nguội lạnh của cô. Sau khi đám người tản đi trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch, Hứa Lưu Liễm gục ở chỗ đó

không có đứng dậy,cô nghe được trong không khí truyền đến tiếng hắn thở hổn hển hắn bởi vì tức giận,mới vừa rồi Trác Thính Phong nói gì cô nghe được, không biết tại sao cô đột nhiên cảm giác trong đầu lấp kín hoảnh

sợ,thậm chí vành mắt cũng có chút cảm thấy chát.

Lúc này cảm giác say ập đến,trong dạ dày một trận song cuộn biển gầm khó chịu,cô liền

gục ở chỗ đó hu hu khóc lên, “Ba em đã xảy ra chuyện! Ông ấy phải vào

tù! Bọn họ hãm hại ông ấy tham ô nhận hối lộ,ông ấy phải vào tù!”

Rượu cồn làm cho lý trí mê mang,cô không để ý hắn là người cô hận nhất đem

chuyện của cha cô và cô bất lực khủng hoảng toàn bộ nói ra,

“Mẹ

em phải làm sao bây giờ? Dì phương phải làm sao bây giờ? Em phải làm

sao bây giờ?Em không dám tưởng tượng hậu quả như vậy, coi như là ba em

không có quan không có chức cũng tốt, chỉ cần ông ấy có thể bình an vô

sự là tốt rồi, nhưng bây giờ ông ấy gặp phải cuộc sống lao ngục. . . . . .”

Nói xong lời cuối cùng cô thậm chí kinh hoảng khóc lên

tiếng, hắn lửa giận đầy bụng bởi vì bộ dạng khóc lóc này tiêu tán không ít, bởi vì trong ký ức của hắn,khóc rơi lệ cho tới bây giờ cũng không

phải là phong cách cô.

Chẳng qua là cô mặc dù khóc nhưng chuyện

theo hắn nắm trong tay từng bước tiến triển rốt cục đi tới bước cuối

cùng,hắn âm thầm nắm chặt hai tay đi tới trước mặt cô ,liền như vậy trên cao nhìn xuống thân thể thon gầy của cô nằm ở trên ghế sa lon nhàn nhạt mở miệng, “Tôi có thể giúp đỡ,chuyện bây giờ chỉ cần có tiền là có thể

giải quyết!”

Hứa Lưu Liễm thoáng cái từ trên ghế sa lon đứng lên, có chút kích động nắm cánh tay của hắn, “Có thật không? Thầy thật

nguyện ý giúp sao?”

Đáy mắt sáng sủa của cô lóe tia mong đợi đả

thương mắt hắn, hắn rất muốn cứ như vậy không cầu bất kỳ hồi báo đi đến

giúp cô,nhưng hắn không thể bỏ lỡ một cơ hội này, hắn không biết nên hay không nên lợi dụng cơ hội này có được cô,cho nên hắn không nhìn tia

mong đợi trong mắt cô,tận lực dùng giọng nói bình tĩnh, “Hứa Lưu Liễm,em phải biết rằng đầu tiên anh là một thương nhân,anh không làm những vụ

mua bán thua lỗ!”

Quả nhiên tia sáng trong đáy cô thoáng cái liền tản đi ,cô có chút lụn bại buông lỏng cánh tay nắm hắn ngã ngồi ở trên

ghế sa lon,dùng hai tay đặt lên trán trầm mặc hồi lâu cô rốt cục khó

kh