
ho hắn,sau đó thoáng cái khẩn trương ngừng hô hấp,bất quá
truyền vào trong tai là thanh âm tắt điện thoại lạnh như băng,cô rốt
cuộc có thể buông lỏng căng thẳng,nhưng trong lòng xông lên nồng đậm mất mác.
Buổi trưa cô đang ở phòng cơm cùng Phương Đông Thần,vừa ăn
cơm vừa cùng Phương Đông Thần thảo luận bản thảo thiết kế,điện thoại di
động bỗng nhiên vang lên,cô mới nhìn lập tức kinh hoảng thiếu chút nữa
vứt điện thoại đi,một giây sau thấy ánh mắt khó hiểu của Phương Đông
Thần cô nắm điện thoại di động đứng dậy lảo đảo chạy ra ngoài.
“Vừa rồi ở trên máy bay cho nên tắt điện thoại!”
Hắn lạnh lùng nói một câu,cô a một tiếng sau lại cẩn thận cẩn thận hỏi.
“Anh bây gờ có ở Ôn Thành không?”
“Chuyện gì?”
Hắn không có trả lời vấn đề của cô mà lạnh lùng đáp lại một câu,tựa hồ rất gấo,cô mở miệng đổi đề tài.
“Cũng không có chuyện gì,chờ anh trở về rồi nói. . . . .”
“Rốt cuộc chuyện gì?”
Hắn không nhịn được,cô không thể làm gì khác hơn.
“Chúng ta gặp mặt có được không?Em có chuyện muốn nói với anh. . . Hắn thoáng
cái trầm mặc lại,tim cô một lần nữa nhảy lên ngực,cô sợ hắn sẽ không
chút lưu tình cự tuyệt,nhưng hắn chỉ trầm mặc sau đó bình tĩnh mở miệng.
“Sáng ngày mai tôi trở về!”
Cô thở phào nhẹ nhỏm.
“Vậy sau khi anh trở về hãy gọi điện cho anh!”
Hắn không có nói cái gì nữa liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại trở về, Phương Đông không hiểu mở miệng hỏi cô.
“Cú điện thoại vừa rồi là ai gọi đến,xem em khẩn trương như vậy chắc là khách hàng lớn!”
Cú điện thoại này làm cho tâm trạng vẫn lo lắng biến thành thật tốt,nghiêng đầu suy nghĩ một chút cười nhìn Phương Đông Thần nói
“Đúng,là một khách hàng rất lớn gọi đến!”
Hắn cũng coi như là một khách lớn của công ty bọn họ?
Phương Đông Thần có mấy phần hiểu người gọi đến là ai,thoải mái cười.
“Thật hy vọng em mỗi ngày đều sống vui vẻ.”
Trần Thanh Sở cả ngày gọi điện thoại cho cô,cô biết hắn nói về chuyện gì cho nên không muốn nghe.Không nghĩ tới lúc chiều hắn lại chạy tới trong
công ty bọn họ ,ông chủ bọn họ cho là hắn muốn nói chuyện làm ăn,lập tức cung kính đưa đến phòng họp,không có mấy phút đồng hồ liền lui ra
ngoài,đi tới bộ phận cô làm việc gọi cô nói Trần Thanh Sở muốn gặp cô.
Trong cô tràn đầy chán ghét cùng căm hận,có chút không vui nói ông chủ bọn họ.
“Ông chủ,không phải tôi chịu trách nhiệm công việc Trần thị,ông tại sao gọi tôi đi!”
“Bảo cô đi thì cô phải đi,ở đâu ra nhiều tại sao như vậy!”
Ông chủ bọn họ ném cho cô một câu sau liền xoay người rời đi,cô không thể làm gì khác hơn kiên trì đi vào phòng họp.
Trần Thanh Sở đang đứng im hút thuốc lá,vừa thấy cô đi vào vội vàng dập tàn thuốc đi về phía cô.
“Tiểu Liễm,về chuyện anh kết hôn anh xin lỗi vì đã giấu diếm em,bởi vì anh
căn bản không yêu cô ấy,anh cảm thấy không có cần thiết nói!”
Cô lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với hắn lạnh lùng cười.
“Không cần thiết nữa? Trần Thanh Sở,anh có biết hay không,anh một câu không
cần thiết là có thể phủi bỏ trách nhiệm sao! Bất kể anh vì nguyên nào
cưới cô ấy thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với cô ấy,còn nữa anh đã
lấy người khác tại sao còn đến trêu chọc tôi!”
Trần Thanh Sở nét mặt xót xa gầm nhẹ.
“Em biết anh tại sao phải lấy cô ấy không? Bởi vì anh khi đó bị Lục Chu
Việt giở thủ đoạn làm không cách nào về nước,chỉ có lấy cô ấy,mượn lực
lượng gia tộc cô ấy anh mới có thể xông phá trở ngại trở về nước,mới có
thể trở về nước tìm em!” . . .” Cô có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thanh Sở,có nhiều nỗi khổ tâm hơn nữa cũng không thể dùng làm cớ anh dấu
tôi,tại sao anh vẫn không hiểu,tôi để ý không phải anh lấy người
nào,không phải chuyện anh lấy hay chưa,tôi chỉ muốn tại sao anh giấu
tôi?”
“Tại sao giấu diếm em?”
Trần Thanh Sở cảm xúc có chút kích động.
“Bởi vì anh sợ mất đi em! Anh sợ sau khi em biết sẽ không để ý đến anh,anh
biết theo cá tính của em nhất định bắt anh chịu trách nhiệm với cô gái
kia, nhất định sẽ đẩy anh đến người cô gái ấy,mặc kệ anh yêu hay không
yêu cô ấy!”
“Trước kia không biết anh đã kết hôn tôi không biết
bao nhiều lần tôi đã nói với anh giữa chúng ta không thể nào,hôm nay
biết anh đã kết hôn thì càng không thể nào,hi vọng anh đối tốt với cô
ấy!”
Hứa Lưu Liễm có chút nhức đầu,cô không muốn tiếp tục ở đây
dây dưa với hắn vấn đề đó,bất kể ban đầu nguyên nhân thế nào,bọn họ hiện tại đã không thể.
“Đừng,tôi không thích đem chuyện riêng xen vào công việc,xin lỗi,tôi đi trước không tiếp được!”
Cô nói xong nhìn khuôn mặt khổ sở của Trần Thanh Sở,sau đó xoay người đi
ra khỏi phòng họp.Từ nay về sau cô không muốn có bất kỳ liên quan đến
Trần Thanh Sở.
Phía sau cô,Trần Thanh Sở hung hăng đấm hai cái.
Buổi chiều sau khi tan việc cô tựu trực tiếp trở về nhà,Phương Đông Thần
không đi với cô,có lẽ hôm nay hắn sẽ về rất trễ bởi vì hắn chịu trách
nhiệm danh sách công ty Trần Thanh Sở,nói ngài mai hạn cuối nộp bản
thảo.
Cô nghĩ tới ngày mai sẽ có thể nhìn thấy hắn,cùng hắn thẳng thắn nói rõ chuyện mấy tháng qua đã cảm thấy trong lòng có chút thấp
thỏm,lại có chút ít mơ hồ mong đợi.
Xuống