
đi cảm nhận của cô.Hắn đã sớm không còn giống như trung học đệ nhị
cấp,chuyện gì cũng đứng ở trên lập trường của cô suy nghĩ,hắn chỉ lo cho địa vị mình.
Hắn không biết cô đã sớm trong lúc vô tình yêu
người đàn ông kia,không biết mình làm vậy tổn thương sâu nhất chính là
cô.Hắn cho rằng mình yêu cô lại không ngừng thương tổn cô
Hứa Lưu Liễm không biết bản thân làm sao từ khách sạn trở về cư xá,cô chỉ cảm
thấy cả người vô tri,lòng đã chết,vẻ mặt hoảng hốt đi tới lầu dưới,thật
xa đã thấy chiếc xe quen thuộc đậu ở chỗ xa,còn có con người quen thuộc
kia.
【 Chỉ có quan tâm lẫn nhau,mới xứng có hạnh phúc. 】 Hắn tựa tại bên cạnh
xe,một tay đút vào túi quần cúi đầu hút thuốc lá,dáng người cao lớn làm
cho cô cảm giác phong trần mệt mỏi,nước mắt của cô thoáng cái chảy ra,cô vội vàng quay lưng lung tung lau nước mắt nóng hổi.
Lần nữa quay đầu lại thấy hắn đã dập đầu mẩu thuốc lá nhét vào dưới chân giương mắt
lẳng lặng nhìn cô,cô nghĩ tới mình tối hôm qua bị Trần Thanh Sở chạm
qua,cả người bẩn muốn chết,không mặt mũi dể đối mặt hắn,cô bây giờ chỉ
hận không được chạy trốn khỏi nơi đây,nhưng dưới chân giống như tưới chì một bước cũng không đi được.
Thấy cô vẫn đứng ở nơi đó không
động đậy,hắn khẽ nhíu chân mày,trong lòng biết mình đã trốn không
xong,cô âm thầm siết chặt hai tay trong túi áo,dùng móng tay bấm vào
lòng bàn tay mới có thể làm mình sải bước đi về phía hắn.
Cô
không có dũng khí nhìn,cúi thấp đầu sải bước,cô nhìn không thấy vẻ lo
lắng trên mặt hắn càng ngày càng rõ ràng,sau lại tựa hồ đợi không kịp cô đến,hắn trực tiếp đi nhanh tới che trước mặt cô hỏi thẳng vào vấn đề.
“Không phải nói ra suy nghĩ của mình sao? “
Ngày hôm qua vừa nhìn thấy cô gọi điện cho hắn,tim của hắn trong nháy mắt
phấn khởi lên,lại nghe cô do dự nói cô có lời muốn nói với hắn,hắn nghĩ
tới Hạ Vi Lương đã nói yêu hắn,hắn nhất thời giống như thiếu niên mới
niểm thử mùi vị tình yêu,trong lòng ào ào cuồng loạn .
Sau đó
sáng sớm hôm nay hắn ngồi máy bay trở về,từ ngàn dặm gấp trở về thành
phố chỉ vì muốn nghe tâm ý của cô. Hắn nghĩ,nếu như lần này cô chịu mở
rộng cửa lòng chấp nhận hắn,hắn quyết định đời này sẽ không buông tay cô ra.
Hứa Lưu Liễm cả người cứng đờ,móng tay lần nữa thật sâu khảm vào lòng bàn tay,đợi cơn đau thấu tim truyền đến cô mới giương mắt nhìn hắn,giọng nói quyết tuyệt lạnh lùng.
“Không có,tôi không có lời gì nói với anh,có thể ngày hôm qua em rối loạn thần kinh mới gọi cho anh!”
Thượng đế tại sao phải hành hạ cô như vậy? Khi cô rốt cục quyết định mở rộng
cửa lòng vứt những hận thù hai người từng trải qua, nghe theo trái mình
cùng hắn ở chung một chỗ,rồi lại để cho người đàn ông khác chạm vào cô!
Hiện tại cho dù hắn yêu cô nhiều thế nào,cô cũng đã không mặt mũi ở lại
bên cạnh hắn.
Cô vốn không xứng với hắn,vô luận gia thế hay là
ngoại hình hoặc năng lực cô đều cách hắn rất xa,thời điểm ở chung một
chỗ có đôi khi cô cũng tự ti,nhưng hôm nay cô mất đi trong sạch trở nên
không chịu nổi nếu trở lại bên cạnh đúng là làm bẩn hắn.
Hắn nghe cô nói như vậy,đầu tiên ngẩn người tựa hồ không nghĩ cô nói thế,sau đó
lại thay đổi sắc mặt tiến lên một bước đến gần không tin hỏi cô.
“Em nói cái gì? Em nói thêm một lần nữa cho anh?”
Cô bị hắn làm lui về phía sau mấy bước,tuy như cũ giương mắt cố ý làm bộ
không quan tâm nhìn thẳng hắn,nhưng không có dũng khí lặp lại lời nói
một lần nữa,cô nhìn sang nơi khác tránh ánh mắt soi mói của hắn.
“Tôi nói,tôi không có gì để nói với anh!”
Hắn thật không phát hỏa,đưa tay kéo cổ áo cô lạnh,lực đạo mạnh đến có thể nhất cô khỏi mặt đất.
“Hứa Lưu Liễm,cô rốt cuộc học thói xấu này của ai? Cô nói cô muốn nói ra suy của mình tôi sáng sớm đã ngồi máy bay đến trước mắt cô,tới rồi cô lại
nói không có gì muốn nói,cô xem Lục Chu Việt rất dễ bị cô thao túng phải không?”
Cô bị hắn mắng đau đến cảm giác ngũ tạng lục phủ đều vỡ
nát,nhất là nghe được hắn nói hắn người máy bay từ sáng sớm trở
lại,trong lòng cô có loại cảm giác, bọn không biết nên dùng ngôn ngữ nào để diễn tả.
Trời mới biết trong lòng cô có bao nhiêu điều muốn
nói? Nói cô luyến tiếc hắn,nói cô thật ra rất muốn một lần nữa ở chung
với hắn. Nhưng những lời này chỉ có để trong lòng,kiếp này cô đã không
thể ở bên cạnh hắn,cô chúc phúc hắn,có thể tìm người đáng giá hơn để
yêu,hi vọng người kia không giống cô luôn tổn thương đến hắn.
Hắn thấy cô vẫn trầm mặc không lên tiếng bàn tay không khỏi dùng sức bắt
đầu dùng lực kéo cô,tâm trạng không khỏi có chút thất khống,một lần lại
một lần mắng cô,lặp lại hỏi.
“Có phải không?Cô nói có phải không? Cô nói chuyện cho tôi ——!”
Nước mắt cô cũng nhịn không được nữa rơi xuống,đưa tay đẩy hắn ra đau khổ nói.
“Lời tôi muốn nói với anh! Tôi muốn nói,Lục Chu Việt,anh có thể buông tha
tôi? Sau này có thể đừng nói lời thương tổn tôi?Anh có thể,sau này cách
xa tôi, vĩnh viễn vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi không!”
Trên mặt hắn trong nháy mắt bịt kín một tầng nồng đậm bị thương,cả người
giống như bị tầng đau thương kia bao phủ,cảm xúc trong mắt hắn trừ b