XtGem Forum catalog
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328201

Bình chọn: 8.5.00/10/820 lượt.

Sở,hắn dùng nhiều chiêu ác độc kiểu muốn lấy mạng,đem ủy

khuất mấy ngày qua của cô,còn có tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài.

Trần Thanh Sở vốn không phải đối thủ của hắn,hơn nữa hiện tại cả người hắn

hừng hực lửa giận cho nên không đến mấy hiệp đã bị hắn đánh ngã trên mặt đất, dĩ nhiên khóe miệng của hắn cùng gương mặt cũng bị sát thương một

chút.Vừa bắt đầu Trần Thanh Sở hết sức tức giận,sau lại nhìn rõ những

tia tức giận trong mắt hắn nhất thời hiểu tên kia đã biết chuyện đêm đó.

Hắn lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên,giơ tay lau vết máu dính bên khóe miệng cười ha ha.

“Lục tổng,ngài cần gì xúc động vậy?” Hắn không nói hai lời cắn chặc răng đi

đếm đấm mạnh vào gương mặt không có ý tốt của Trần Thanh Sở,Trần Thanh

Sở lên tiếng ngã xuống đất,hắn từ trên cao nhìn xuống,từng chữ từng chữ

trong kẻ răng bật ra.

“Trần Thanh Sở,để xem đến cuối cùng người nào mới thắng,tôi sẽ cho cậu trả giá thật nhiều!”

Hắn nói xong xoay người sải bước rời đi,thanh âm giễu cợt của Trần Thanh Sở vang lên sau lưng hắn.

“Lục lão sư, như thế nào? Cùng dùng chung một phụ nữ cảm giác thế nào!”

Giờ khắc này,hắn nói hắn không tức giận là giả,nhất còn bị đối thủ giễu

cợt,nhưng hắn quay đầu lại vì bảo hộ tôn nghiêm chính mình cũng bảo vệ

cô.

“Trần Thanh Sở,mặc kệ cậu làm gì cô ấy,trong lòng tôi cô ấy luôn sạch sẻ,tôi cũng không buông tha cô ấy,cậu nên dừng lại!”

Hắn nói kiên định sau biến mất không một tia do dự,ngược lại Trần Thanh Sở

trong nháy mắt trầm mặc,ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn hồi lâu,chậm rãi đứng dậy lên xe mình rời đi.

Hứa Lưu Liễm vừa nghe hắn đánh

nhau với người ta,liền muốn nói hắn là người trưởng thành,tại sao vọng

động như mấy thanh thiếu niên,nhưng khi nhìn mắt hắn ánh mắt cô bỗng

nhiên nghĩ đến có thể đã xảy ra chuyện gì,giơ tay lên nhẹ nhàng xoa khóe môi hắn đau khổ lẩm bẩm tự trách .

“Chu Việt,thật xin lỗi, hại anh bị thương!”

Hắn bắt được tay cô kéo vào trong ngực cúi đầu hôn mạnh lên,hé miệng dùng

sức ngậm môi cô gặm cắn, mút lấy,tựa hồ muốn hút cả miệng nhỏ của cô vào trong bụng. Hứa Lưu Liễm có thể cảm nhận được hắn đang tức giận,mặc dù

bị hắn hôn có chút đau nhưng vẫn nhắm hai mắt biết điều để mặc hắn

hôn,chính cô làm sai cho nên cô phải chịu trách nhiệm.

Một lúc sau,Lục Chu Việt mới buông cô ra nhìn chằm chằm ánh mắt đỏ ngầu của cô.

“Hứa Lưu Liễm,chết tiệt…ánh mắt em là thế nào!” Hứa Lưu Liễm có chút ủy khuất.

“Nhưng ở thời điểm trung học đệ nhị cấp hắn không phải như vậy !”

“Nói vậy đến bây giờ trong lòng em vẫn nhớ tới hắn thật tốt,có phải không?”

Lục Chu Việt không vui đứng lên hét to,Hứa Lưu Liễm thoáng cái có chút mơ

hồ,cô nào nhớ tới Trần Thanh Sở thật tốt? Cô hiện tại nhớ cũng không

muốn nhớ đến người kia,làm sao lại nhớ hắn thật tốt?

Không đợi cô nói thêm đã thấy hắn hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài ban công,lấy ra điếu thuốc hút một ngụm lớn,cô nhìn dáng người hắn tựa vào ban công trong

lòng rất đau,cô khó khăn đi tới từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn,người

hắn hơi cứng nhưng không có đẩy cô ra.

Cô lại đi đến trước một bước vùi đầu vào trong áo hắn nhẹ nói.

“Chu Việt,em không nhớ Trần Thanh Sở thật tốt,em chỉ muốn nói ban đầu em

không nghĩ tới hắn sẽ biến thành như bây giờ.Nếu như em đoán được chúng

ta hiện tại,em nhất định sẽ từ lần đầu tiên gặp nhau sẽ yêu anh,sau đó

toàn tâm toàn ý trong lòng chỉ có một mình anh yêu anh,không để ý tới

Trần Thanh Sở gì đó,cũng không để ý thân phận gia thế,chỉ yêu mỗi mình anh nhưng em không năng lực như thế!”

Thân thể hắn căng thẳng nãy giờ mới hơi chút buông lỏng lại nghe cô nói tiếp.

“Em biết mình làm sai,từng bướng bỉnh,từng có cố chấp,chọn đi con đường

quanh co,nhưng may mắn….may mắn cuối cùng em rốt cục đã tới trước mặt

anh,cùng anh đi con đường còn lại.”

Trong lòng cô hiện tại nhớ nhung nhung chỉ có mỗi mình hắn,làm gì còn chỗ cho người đàn ông khác?

Cô nói những lời nàyLục Chu Việt trong lòng có chút cảm xúc bắt đầu khởi

động,hắn dập tàn thuốc trong tay xoay người ôm cô vào trong ngực,có chút xin lỗi mở miệng.

“Thật xin lỗi,anh vừa rồi có chút thất khống,không nên nói nặng em!”

Cô lắc đầu.

“Em biết trong lòng anh khó chịu,nếu như anh nổi giận có thể trút vào em,còn nữa. . . . . .”

Cô giương mắt nhìn về phía hắn,khua lên dũng khí nói.

“Nếu như, nếu như anh để ý chuyện đêm hôm đó,em có thể rời đi. . . . . .”

Sau khi cô nói xong khổ sở quay đầu sang nơi khác,cô biết hắn miệng nói

không ngại nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu,nếu không hôm nay cũng sẽ

không đi đánh Trần Thanh Sở một trận,cũng sẽ không nói những lời vô ý.

Cô cũng biết hắn không chút ngần ngại đó là không thể,như vậy không bình

thường chút nào,nhưng hắn để ý làm cho cô đau lòng,ngay cả chính cô cũng không biết nên làm sao đối mặt tất cả.

Lục Chu Việt nhìn chút ít bất an xen lẫn lo lắng trong mắt cô,vội vàng đau lòng ôm lấy cô,ôm thật chặc,đem đầu cô ấn vào trong ngực mình đau đớn thấp giọng rù rì.

“Thật xin lỗi Lưu Liễm,anh sau này sẽ không,anh sau này sẽ không bao giờ nói vậy nữa!”

Hắn biết sau chuyện này lòng cô trở nên nhạy c