80s toys - Atari. I still have
Lão Tứ Là Thiên Tài

Lão Tứ Là Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323145

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

ch nào để anh ăn cho tiện, anh ra vừa đúng lúc, như vậy em sẽ không cần phiền não nữa rồi."

Nói xong, nàng đem bát mỳ thêm cả thìa, và đôi đũa cùng đưa đến trước mặt hắn, lại vội vàng xoay người đi lấy đồ ăn cho chính mình. Đương nhiên, miệng vẫn là dừng không được.

" Bữa tối em cũng chưa có ăn, cho nên nấu nhiều một chút, anh hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ? Lần này em không nấu cháo, bởi vì lần trước nhìn anh giống như không thích ăn cháo, cho nên em mới đổi nấu mỳ. Anh sẽ không muốn nói cho em, anh cũng không thích ăn mỳ đi?"

" Anh thích ăn mỳ."

Hắn thình lình trả lời, làm cho suy tư lo lắng của nàng rốt cục ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.

" Mỳ của em còn chưa có múc ra bát kìa? Anh đang đợi em lại đây ngồi ăn cùng nhau." Hắn nhìn nàng nói, vẻ mặt có chút suy yếu không biết vì sao thoạt nhìn thật ôn nhu.

Nhất định là nàng ảo giác.

Nàng trừng mắt nhìn, tự mình ra lệnh phải hoàn hồn, sau đó mở miệng nói: "Anh không phải rất đói bụng sao? Nhanh ăn trước đi, không cần chờ em."

" Chỉ tốn có một, hai phút."

Hắn đều đã nói như vậy, nàng nào dám chậm trễ? Quay nhanh lại bếp múc cho mình bát mỳ, cầm thìa cùng đũa rồi ngồi vào bàn, tiếp theo tự nhiên nói: "Mời anh ăn."

Hắn bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, làm cho nàng ngây người một chút.

"Mời em ăn." Hắn nói theo nàng, cầm lấy thìa uống trước mấy thìa nước canh, thế rồi mới bắt đầu ăn mỳ. Hắn khò khè nho nhỏ một ngụm tiếp một ngụm, làm cho nữ đầu bếp nhìn rất thỏa mãn.

Nhìn hắn giống như đúng là rất thèm ăn...... Hoặc là nàng nấu mỳ ăn quá ngon? Tóm lại, thấy hắn đã ăn chút khiến nàng an tâm.

Lăng Vị Ương khóe miệng khẽ nhếch cầm lấy thìa và đôi đũa, cũng bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.

Qua một hồi lâu sau, Hạ Tử Dược để bát rỗng ở trên bàn, phát ra một tiếng thỏa mãn tán thưởng.

" Ăn rất ngon." Hắn nói.

" Còn muốn ăn thêm một bát nữa không?" Nàng không tự chủ được mỉm cười, đang muốn buông thìa cùng chiếc đũa trong tay đứng dậy, đã thấy hắn lắc đầu.

" Lúc trước đói lâu lắm rồi, bụng giống như nhỏ đi, ăn một bát cũng đã thấy no. Anh trễ chút nữa lại ăn tiếp là được." Hắn nói.

Nhắc tới điều này, nàng liền nhịn không được nhớ lời hắn đã nói.

" Cho nên mới nói anh không có chuyện gì sao để cho chính mình đói bụng? Không nghĩ bệnh này gây chết người, cho nên rõ ràng muốn chết đói trước?" Nàng liếc hắn một cái, châm chọc khiêu khích, sau khi nói xong cầm lấy đũa tiếp tục ăn mỳ của nàng.

" Em thay đổi rất nhiều." Hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng nói.

" Bởi vì bỏ niềng răng, đôi mắt cũng làm phẫu thuật thôi đeo kính cận." Nàng cũng không ngẩng đầu lên nói.

" Anh không phải ý tứ này. Diện mạo của em kỳ thật không có gì biến đổi, ý anh nói cá tính của em cơ."

Lời nói của hắn làm nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng hắn.

" Diện mạo của em không thay đổi?" Nàng xem hắn, nói lặp lại, không xác định rốt cuộc là nàng nghe lầm, hay là hắn nói sai?

Hắn hướng nàng gật đầu. "Khuôn mặt em trước kia không phải vẫn là dài như vậy sao? Hay là qua mấy năm gần đây, em có đi phẫu thuật thẩm mỹ?"

" Em cho tới bây giờ vốn không có qua chỉnh hình, phẫu thuật thẩm mỹ!" Nàng buồn bực hướng hắn trừng mắt kêu lên.

" Cho nên anh mới nói diện mạo của em không thay đổi nha."

Nàng trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có điểm buồn, hóa ta trong mắt hắn, nàng vẫn giống như trước đây là cái cô gái xấu xí, cũng không bởi vì lấy niềng răng cùng kính mắt bỏ ra, liền biến thành thiên nga.

Nhếch môi dưới như cánh hoa, nàng cúi đầu tiếp tục ăn mỳ, rầu rĩ không vui.

" Kỳ thật anh vẫn đều cảm thấy em rất được." Hắn lại mở miệng nói.

" Muốn cảm tạ em nấu mỳ cho anh ăn, cũng không cần phải như vậy khẩu thị tâm phi (nói lời trái với lòng mình ^^)." Nàng cúi đầu ăn mỳ, lãnh đạm đáp lại.

" Anh nói thật đó."

Lúc này, nàng ngay cả đáp lời cũng không suy nghĩ.

Lời nói thật? Nếu là lời nói thật, năm đó hắn lại đối xử như vậy với nàng?

Đột nhiên trong lúc đó, nàng cảm thấy buồn rầu, chính mình lĩnh ngộ chỉ biết càng khó chịu, vì thế nàng nhanh chóng ăn xong, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đem bát bỏ vào bồn rửa.

Người giúp việc nhà hắn hẳn là không ngại rửa thêm một bộ bát đũa đi? Bởi vì nàng thật sự một khắc cũng không muốn đứng ở đây thêm nữa.

" Em xem tình trạng của anh hình như cũng không đến nỗi không dậy được, hẳn là có thể chiếu cố chính mình. Nhớ rõ phải uống thuốc, em phải đi, chúc anh sớm khỏi bệnh." Nàng xoay người hướng hắn nói xong, trực tiếp đi đến phòng khách lấy ví.

Cầm lấy ví đặt ở trên sô pha, nàng quay người lại, lập tức bị vô thanh vô tức, không biết khi nào hắn đi đến phía sau nàng dọa nàng lùi nhanh một bước.

" Anh làm gì?" Nàng trừng mắt kêu lên, thực không thích cảm giác kinh ngạc, giật mình.

" Ở lại giúp anh một chút, đừng đi nhanh như vậy." Hắn đột nhiên cầm tay nàng, làm cho nàng kinh hoảng cực độ.

" Anh làm gì?" Nàng cố bỏ tay hắn ra, càng thêm bức thiết muốn rời nơi này.

Phía trước có hắn chắn đường, nàng đành hướng người đi sang phía khác, không biết hắn cất bước một cái, nháy mắt lại chặn đ