
à rõ ràng, không
thể làm gì khác hơn là mặc áo dài tay tận lực che giấu.
Bất quá mới rạng sáng bốn giờ, sắc trời đã hơi sáng.
Cố Lạc ngồi ở trong xe, gục trên tay lái nhìn chằm chằm căn nhà đối diện
kia, trong mắt không nhìn ra tâm tình khác, chỉ có một chút mệt mỏi.
Sau hai giờ, cửa lớn mở ra, một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông vừa ra liền chạy thẳng tới chỗ cô, gõ mui xe một cái. Cố Lạc hạ xuống cửa sổ xe, thò tay ra ngoài nắm lấy cổ tay anh ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay."Tôi chờ anh đã sắp ba giờ rồi, vì sao anh không dứt khoát
ăn xong điểm tâm rồi ra?"
Giọng nói của cô rất lớn, Thi Dạ Diễm
mở cửa xe, làm dấu tay cầu xin."Điện thoại di động tối hôm qua bị con
gái của tôi chơi đến hết pin, vừa mới nhìn thấy tin nhắn của cô, mời cô
ăn điểm tâm, coi như xin lỗi."
Cố Lạc đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, còn khách khí với hắn cái gì.
Tiểu Trà Diệp hai tay nhỏ bé nắm sandwich Thi Dạ Diễm làm cho cố gắng chiến
đấu hăng hái, cố gắng nuốt xuống mùi vị kỳ quái này, nhìn thấy ba lại
mang về một người phụ nữ xinh đẹp, kinh ngạc quên nhai, một đôi mắt mở
lớn. Một giây kế tiếp kinh ngạc hóa thành vui mừng, bỏ lại sandwich nhảy xuống cái ghế nhào tới trong ngực Cố Lạc.
"Cô Lạc Lạc! Tiểu Trà Diệp rất lâu không có gặp dì rồi !"
Cố Lạc bị đứa nhỏ này đụng phải lùi lại một bước, vững vàng tiếp được thân thể nhỏ bé của nó, ôm nó, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nặng nề hôn
một cái."Nhớ cô?"
"Muốn chết rồi !" Tiểu Trà Diệp tay nhỏ bé còn
dính tương salad bưng lấy mặt Cố Lạc, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lêng lại
còn có mấy phần uất ức."Cô đều không đến thăm con, cô Lạc Lạc không
thích tiểu Trà Diệp rồi !"
"Đừng dùng bộ dạng này." Thi Dạ Diễm
đem con gái từ trong ngực cô ôm trở về tới lên ghế, đẩy về sandwich phía trước."Lần trước con nói gì, nhờ cô mua cho con mấy con nhện để nuôi,
kết quả lồng tre không có đóng, lại bò đến trên giường mẹ con."
Cố Lạc không biết còn xảy ra chuyện như vậy, âm thầm lè lưỡi."Nguyệt Như đâu?"
"Mẹ trở về nhìn cậu nhỏ rồi, không ở nhà." Tiểu Trà Diệp trả lời nghi vấn
của Cố Lạc trước, lại cố lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trừng Thi Dạ Diễm."Mẹ
vẫn là quan trọng hơn so với tiểu Trà Diệp đó, mẹ không thích ba cũng
không để cho con nuôi."
"Trọng điểm không phải ở chỗ này." Thi Dạ Diễm làm xong cho Cố Lạc một phần sandwich khác để tới trước mặt
cô."Loại nhện đó là có độc tính chết người."
Tiểu Trà Diệp bắt được chỗ sơ hở trong lời của ba, "Vậy không có độc có thể nuôi?"
Thi Dạ Diễm mím môi, ngước mắt đảo qua, tiểu Trà Diệp lập tức câm miệng cúi đầu ăn, một lát sau liếc trộm sắc mặt ba, phát hiện không có khác
thường, nhỏ giọng lầm bầm: "Mẹ chính là quan trọng hơn so với con."
Thi Dạ Diễm làm bộ không nghe thấy, cũng không để ý cô nhóc. Thân thể Cố Lạc xê dịch về phía cô nhóc, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao?"
Tiểu Trà Diệp tay nhỏ bé che lấy miệng."Người đàn ông này đó, vì dỗ phụ nữ
vui vẻ, hai người liền làm ra một mình con để nuôi, nhưng là, lại không
cho phép con nuôi tiểu sủng vật, có phải hay không rất không công bằng?"
Cố Lạc không thể không dùng ho nhẹ để nhịn xuống xúc động muốn cười, bị
con gái ghét bỏ Thi Dạ Diễm rất bất mãn cách con gái dùng từ."Đầu tiên,
con không phải là sủng vật của ba và mẹ, tiếp theo ba không có không cho phép con nuôi, nhưng giống như thằn lằn, rắn và nhện những loại ghê tởm gì đó con nghĩ cũng đừng nghĩ. Thực kỳ quái, sở thích khác người thường của con đến tột cùng là di truyền người nào?"
Một câu cuối cùng
kia, Thi Dạ Diễm cũng chỉ là thuận miệng phát bực tức, lại làm cho trong đầu Cố Lạc chợt nhảy ra khuôn mặt một người đàn ông.
"Anh trai của ba rồi." Tiểu Trà Diệp cười tủm tỉm, hào phóng giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc."Thi Dạ Triêu."
"Phốc ——"
Cố Lạc đang thất thần, chợt nghe cái tên này sơ ý một chút liền đem sữa
tươi mới vừa vào miệng phun ra. Tiểu Trà Diệp tốt bụng giúp cô vỗ lưng,
lại đã nắm khăn giấy thay cô lau miệng." Cô Lạc Lạc, cô cũng sợ ba sao?"
Cố Lạc lắc đầu, cố ho khan nói không ra lời. Tiểu Trà Diệp khuôn mặt nhỏ
nhắn có chút tiếc nuối, vấn đề nuôi tiểu sủng vật này nếu như cô là con
gái của cô Lạc Lạc cùng bác Thi Dạ Triêu thì hình như hạnh phúc hơn
nhiều.
Đưa tiểu Trà Diệp lên xe trường học, Thi Dạ Diễm trở về
khi Cố Lạc đang xem một số ảnh chụp gia đình của một nhà ba người bọn
họ, còn có toàn bộ một mặt tường đều là hình chụp tiểu Trà Diệp từ khi
ra đời đến bây giờ.
"Có phải sắp đến sinh nhật của con gái anh hay không?"
"Tháng sau." Thi Dạ Diễm hất cằm về phía cánh tay của cô."Trời nóng như vậy còn mặc áo dài tay, cánh tay thế nào?"
"Một kẻ hèn hạ đánh thôi." Cố Lạc hời hợt.
Cô không muốn nói, Thi Dạ Diễm cũng không hỏi tới."Tìm tôi vội vã như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi ——" lời đến khóe miệng, Cố Lạc nhìn ảnh chụp Thi Dạ Diễm, chợt thay đổi chủ ý."Tôi cần một khoản tiền."
"Bao nhiêu?" Thi Dạ Diễm liền chuẩn bị viết chi phiếu cho cô, nghe cô nói
một con số, không khỏi ngẩng đầu."Thế nào, người ta chỉ là đả thương
cô...cô liền quậy chết người rồi hả ? Số tiền k