
ruyền tới trong lỗ tai cô.
"Em bình thường đều là cái bộ dáng này? Mặc đồ giống như nhân viên công ty. . . . . . Ừm, anh vẫn là thích bộ đồ tối hôm đó em mặc."
Cố Lạc
miệng không tiếng động khạc ra một chuỗi thô tục, ở trước mặt Thi Dạ
Diễm phản bác quá mức vội vàng sẽ chỉ làm anh ta sinh nghi hơn, cô chỉ
có thể tăng nhanh bước chân rời đi nơi này, mắt không thấy, tâm không
phiền, tránh cho Thi Dạ Triêu lại nói ra cái gì làm cho cô khó chịu.
Trở lại trong xe, tầm mắt Cố Lạc trong lúc vô tình đi hướng bên kia thoáng
nhìn, hai người đã tiến vào. Mới vừa rồi sợ là đoạn đối thoại giữa cô và Thi Dạ Diễm đều bị người đàn ông này ở ngoài cửa nghe được, cho nên mới muốn trả thù cô ác liệt như vậy? Thật là người đàn ông hẹp hòi!
Âm thầm lại mắng anh mấy câu, Cố Lạc đạp chân ga, vội vàng tránh anh xa một chút.
Nhưng xe mới lái chỉ hơn 10m, chợt dừng ngay lại. Hai tay cô nắm tay lái, cắn môi dưới suy nghĩ: dưới tình huống này để hai người đàn ông này ở cùng
nhau, thật sự là không thành vấn đề?
Vì vậy lúc Cố Lạc bước ra
khỏi ngưỡng cửa này sau đó không tới 5 phút, cô lần nữa gõ cửa phòng.
Tới mở cửa, Thi Dạ Diễm thấy cô đi mà quay lại, nhíu mày."Thế nào? Quên
đồ?"
"Không có." Cố Lạc âm thầm nắm quyền."Xe của tôi bị hư, có
thể phiền toái Evan đưa tôi một đoạn đường hay không, anh ở nơi này
trong không tiện gọi xe."
Thi Dạ Diễm lông mày nhướng cao hơn,
nhìn vào bên trong một chút. Thi Dạ Triêu để ly xuống, cũng không để ý
Thi Dạ Diễm kinh ngạc như vậy, cầm lên chìa khóa xe đứng dậy, lúc đi qua Thi Dạ Diễm đứng bên cạnh nhỏ giọng nói một câu: "Sự kiện kia hôm nào
sẽ tiếp tục nói."
Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu trở lại trên xe hắn, mới vừa đóng cửa xe trước hết nói địa chỉ.
Thi Dạ Triêu gật đầu, kéo qua dây nịt an toàn."Anh biết rồi."
"Làm sao anh biết?" Cố Lạc nghi ngờ, ngay sau đó cảnh giác."Anh điều tra tôi?"
Thi Dạ Triêu buồn cười nhìn cô một cái, "Là em tự mình nói cho anh biết, nói em là nhân viên của công ty, đi làm ở nơi nào."
Bình thường thân phận của Cố Lạc là làm nhân viên tại một công ty nhỏ do
người bạn mở, vốn là cô và Thi Dạ Triêu cũng không có qua nhiều thân
quen, Thi Dạ Triêu cũng không quan tâm chuyện riêng của cô, chỉ là từ
sau một đêm đó, quỹ đạo cuộc sống của hai người hình như bắt đầu dần dần xảy ra những thay đổi tế nhị.
"Tôi khi nào thì ——" Cố Lạc kịp
thời ngậm miệng, lời nói không có hỏi ra ngoài cũng đã biết rồi đáp án,
có chút ảo não nhìn ngoài cửa sổ.
"Em ngày đó rốt cuộc uống bao
nhiêu, nói qua cái gì đều không nhớ rồi hả ?" Thi Dạ Triêu lái xe, nhàn
nhạt liếc nhìn cô. Cố Lạc làm bộ không nghe thấy, đeo tai nghe lên nghe
nhạc.
Nơi Thi Dạ Diễm ở cách nội thành có chút xa, còn có một
đoạn đường xe qua lại cực kỳ thưa thớt. Bên trong buồng xe chợt trở nên
có chút buồn bực, Thi Dạ Triêu bình thường cũng nói không nhiều, người
đàn ông này nếu không phải tình hình đặc biệt ở trước công chúng lúc ấy
mới đem nụ cười yếu ớt treo ở khóe miệng, tính tình âm trầm lạnh nhạt,
cơ hồ đến trình độ lạnh lùng. Nhất là đang trầm mặc thì cả người cũng
tản ra âm trầm cùng nguy hiểm làm người ta không dám đến gần.
Loại cảm giác đó giống như là ở trước mặt ngươi là một Xà vương đang ngủ (cv là nhãn kính vương xà, nhưng dịch nghĩa k hợp nên chém vậy), thoạt nhìn yên tĩnh, cũng bất động, ngươi cũng không dám có chút thư giãn, bởi vì
không biết nó lúc nào sẽ ở lúc ngươi không hề phòng bị chợt phát động
công kích trí mạng nhất.
Thi Dạ Triêu vẫn cho Cố Lạc loại cảm
giác này, vào giờ phút này lại càng như vậy, thật hoài nghi mình ngày đó là trúng ngọn gió nào, lại đem người đàn ông này lên giường.
Dọc theo đường đi, Cố Lạc cũng không có cùng anh nói qua một câu, hoặc là
vừa nghe âm nhạc vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc là cúi đầu
nghịch điện thoại di động, bộ dáng hoàn toàn coi như anh không tồn tại.
Thi Dạ Triêu có loại cảm giác bị lơ là, liền bắt đầu thả chậm tốc độ xe, cuối cùng đem xe dừng ở ven đường.
Cố Lạc ngẩng đầu, lấy xuống tai nghe, phát hiện trước mặt là một cây cầu ở trên đường."Tại sao dừng xe?"
"Có thể là xe của anh cũng bị hỏng rồi."
Thi Dạ Triêu nói dối, đóng lại cửa sổ xe đang hạ xuống, lập tức nhìn thấy
Cố Lạc toàn thân căng cứng."Cố tiểu thư, em đây là khẩn trương sao?"
"Cùng Thi tiên sinh đơn độc ở chung đương nhiên có chút khẩn trương." Cố Lạc
bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Tôi đi xuống xem một
chút xe hư ở chỗ nào."
Cô mới chỉ vừa nghiêng người, một tay Thi
Dạ Triêu cũng đã khoác lên trên vai cô hơi dùng lực một chút đem thân
thể cô áp trở lại."Không cần, xe của anh và xe của em hẳn là có một tật
xấu, nên thời điểm tốt tự nhiên sẽ tốt."
Cố Lạc lại cười."Vậy
sao? Vậy cũng phải nghĩ biện pháp, trở về còn có một đoạn đường thật
dài, tôi đi làm trễ không quan trọng, Thi tổng lại không như vậy, chậm
trễ một phút tổn thất ——"
"Cố Lạc." Thi Dạ Triêu cắt đứt cô biểu
diễn, cũng không giả mù sa mưa gọi cô là Cố tiểu thư nữa."Hôm nay là Chủ nhật ngày đầu tiên."
". . . . . ."
"Nói cho anh một chút
em nghĩ như thế nào?"