
ay này ném đi rồi, Lôi Khải buông lỏng thở dài một hơi. Đối mặt
với ánh mắt quanh mình quăng tới đồng tình chợt nghiêm nghị mà chống
đỡ."Mới vừa đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người trầm mặc chốc lát, không hẹn mà cùng lắc đầu.
"Đúng vậy a, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết, ngươi thì sao?"
"Tôi cái gì cũng không nhìn thấy."
"Ờ, thật tiếc nuối."
Sợ bị cẩu tử chụp được, dọc theo đường đi Du Nguyệt Như cũng bụm mặt, vùi đầu ở trước người anh.
"Phiền toái Thi tiên sinh buông tôi xuống, tự tôi có chân!" Du Nguyệt Như căng cứng giọng nói lạnh lùng nói, Thi Dạ Diễm không khỏi cười lạnh, theo
lời thả cô xuống."Lúc này mới bao lâu, liền đối với anh xa lạ như vậy?
Lôi Khải vì em vứt bỏ vui mới, em bởi vì hắn vứt bỏ yêu cũ?"
"Anh đối với tôi mà nói vẫn còn không tính là yêu cũ!"
"Anh có nói yêu cũ là chỉ anh sao?"
"Anh!" Du Nguyệt Như thầm mắng mình ngu ngốc, che mặt xoay người rời đi. Thi
Dạ Diễm ngàn dặm xa xôi chạy tới làm sao có thể để cho cô cứ đi như thế? Cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô lôi trở lại, lấy ra tay của
cô."Che cái gì? Có cái gì mờ ám?"
"Đây không phải là Canada, đây
là thành phố T!" Gần đây cẩu tử canh chừng cô rất chặt, Du Nguyệt Như
không muốn cùng xuất hiện với Thi Dạ Diễm trên trang đầu, thật may là
thái tử đi Nhật Bản, nếu không tối nay khẳng định rối một đoàn."Có cẩu
tử! Anh mau buông tay!"
Thi Dạ Diễm khóe miệng giương lên, không
có ý tốt thân mật ôm hông của cô, nắm được cằm nhỏ của cô nâng lên."Vậy
thì thật là tốt, để cho bọn họ chụp." Đang khi nói chuyện môi của anh đã đè xuống.
Người phụ nữ ngày nhớ đêm mong giờ phút này đang ở
trong ngực, cho đến một khắc hôn lên cô ấy Thi Dạ Diễm mới phát giác bản thân mình muốn cô muốn cũng sắp điên rồi. Anh ngậm môi mềm mại của cô,
dùng sức mút, đầu lưỡi cạy ra răng cô tiến quân thần tốc xâm lấn. Lấy
được hương vị ngọt ngào hung hăng hôn xuống cơ hồ muốn nuốt hết.
Răng môi ngực trong phổi thấm vào mùi vị của anh, trái tim Du Nguyệt Như khó có thể kiềm chế rung động. Hết thảy đều quen thuộc như vậy, người đàn
ông này bá đạo, cưỡng chiếm, dã man, sức lực, hơi thở. . . . . . Rõ ràng là cô ghét như vậy, nhưng bây giờ không khỏi rung động, giống như. . . . . . Mơ ước vẫn mong đợi rốt cuộc trở thành sự thật. . . . . .
Đầu lưỡi giống như có trí nhớ từ đầu kháng cự hóa thành nghênh hợp, hai
cánh tay từ từ leo lên vai anh, lực lượng vô hình dẫn dắt cô vô ý thức
tiến vào ngực của anh.
Cánh tay anh giam cầm hông của cô, bàn tay chạy ở phần eo trần trên lưng cô, càng xuống phía dưới thăm dò. Du
Nguyệt Như chợt rên lên một tiếng, mới bừng tỉnh đẩy anh ra.
"Sao vậy?" Anh giọng nói rõ ràng khàn mấy phần, đáy mắt xâm nhập đốt lửa
cháy hừng hực. Du Nguyệt Như môi bị anh hôn tê dại, ánh mắt ý bảo thân
dưới anh."Anh. . . . . . Đâm tôi đau quá."
Thi Dạ Diễm nhất thời
cảm thấy bất đắc dĩ, tự mình đốt lửa, tiểu huynh đệ đã nhao nhao muốn
thử ngóc đầu lên đè ở bụng cô. Anh hắng giọng, chặn chiếc xe, nói địa
chỉ nhà cô.
"Không được!" Du Nguyệt Như kiên quyết phản đối, anh đổi lời nói."Vậy đi khách sạn."
"Càng không được!"
Thi Dạ Diễm cầm tay của cô đè lên trên vật càng lúc nổi lên giữa chân
mình."Vậy thì ở trên xe?" Du Nguyệt Như cắn răng tay hung hăng bóp một
cái, Thi Dạ Diễm đau đến vặn lông mày."Đem nó làm hư em đời này phải làm quả phụ!"
Tài xế lúng túng căn bản không dám từ trong kính nhìn
về phía sau cố giả bộ bình tĩnh."Tiên sinh, rốt cuộc là đến nhà vị tiểu
thư này hay là đi khách sạn?"
"Tất cả đều không đi! Dừng xe!" Du
Nguyệt Như móc ra tờ tiền lớn ném cho tài xế, thừa dịp lúc chờ đèn đỏ mở cửa xe bước nhỏ chạy xuống. Thi Dạ Diễm chửi một tiếng cũng đi theo,
mấy bước đuổi theo cô ôm đi lên trên lối đi bộ tránh được nguy hiểm từ
dòng xe chạy ở giữa đường lớn.
"Em không muốn sống rồi hả ? Chạy lung tung cái gì?"
"Tôi không muốn anh đến nhà tôi, lại càng không muốn cùng anh đi khách sạn!"
"Em sớm nói a, đánh dã chiến cũng không thành vấn đề. Chỉ là nơi này không
thích hợp, chúng ta tìm nơi thích hợp." Thi Dạ Diễm vừa nói liền lôi kéo cô đi, tùy tiện chợt tiến một cái đường nhỏ ít người. Du Nguyệt Như vừa giãy giụa phản đối cũng không có ích, trái lại khiến người đi đường chỉ chỉ chỏ chỏ, nghị luận chê cười, chợt cảm thấy chật vật không chịu nổi.
Đối mặt với người đàn ông vô sỉ bá đạo cường thế này cô đột nhiên cảm thấy
uất ức vô cùng, một cỗ tức giận xông lên, liều mạng hướng anh hô to."Thi Dạ Diễm anh rốt cuộc muốn như thế nào! Anh không phải là đã thả tôi đi
sao! Hiện tại lại trở về coi như là chuyện gì xảy ra? Vừa thấy mặt đã
muốn làm chuyện này, muốn như vậy tại sao không đi tìm người phụ nữ
khác! Tôi chính là đặc biệt tạo điều kiện cho anh tiết dục hay sao?"
Không đề cập tới cái này cũng may, nhắc tới Thi Dạ Diễm liền nổi giận! Truyền đến trên tay anh những tấm hình không chịu nổi cùng báo cáo khoa trương làm cho anh hận không thể giết chết Lôi Khải! Cầu hôn? Lại vẫn làm cầu
hôn! Để hắn ta chính sự không làm ngược lại đi quyến rũ người đàn ông
của anh!
"Anh còn chưa nói em! Em một chút lương