
o Hàn
Phi.
Đêm đó Tề Phàm quyên một đôi giầy LV, là mẹ cô mua cho
cô, hoạt động này hơi bất ngờ, cô nhất thời không thể tưởng được có cái gì
thích hợp, đành phải lấy nó ra ứng phó.
Cuối cùng thành giao giá ba vạn sáu, so với giá gốc
còn gấp hơn 5 lần, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Tiệc tối rồi hoạt động sau cũng rất thoải mái, mọi
người vui chơi giải trí, trao đổi cảm tình.
Hàn Phi giúp hai người cầm một ly sâm banh, Phàm Phàm
cũng không cảm kích than thở.
“Rõ ràng còn có rượu cốc tai, sao lại uống cái này,
tôi ghét nhất hương vị này.”
“Tiểu thư, buổi sang ngày mai cô muốn bị đuổi tới tổ
quay phim à, cô có biết tôi sợ cô nhất là cái gì không! Ánh mắt! Tôi sợ nhất là
ánh mắt của cô! Thế nhưng không có ngày nào là mắt không sưng! Buổi tối
nào cô cũng phải đi làm tặc sao!”
Hàn Phi đè thấp thanh âm rống cô, cô nghịch ngợm le
lưỡi, sao anh đốt lửa nổ bom thế nhỉ!
Cô cũng không muốn ngày nào mắt cũng sưng, nhưng, mỗi
đêm nhớ Lạc Kì, nhớ Thiên Ân liền khống chế không được rơi nước mắt, cô nào có
biện pháp nào! Nhưng cô không thể nói với Hàn Phi điều này cô nghẹn sắp chết
rồi!
Đành phải xoay người nhìn xem có cái gì có thể ăn
không, loại đồ ăn tự lấy này cô không thích lắm, lạnh như băng, đến vị cũng đặc
biệt khó chịu.
Ai biết xoay người có chút nhanh, không cẩn thận đụng
vào người, ly rượu trong tay cứ như vậy hắt vào đối phương.
“A!” Đối phương thét chói tai, cô sợ tới mức vừa giúp
cô ta lấy khăn, vừa cúi đầu vội vàng xin lỗi.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi thật là không cẩn
thận, thật sự thật xin lỗi!”
Vừa nhấc đầu, mới thoáng yên tâm, hóa ra là đồng môn.
Đối phương cũng là diễn viên được tán dương — Đồ Gia
Yêu.
Nếu mọi người là người một nhà, có chuyện gì đâu.
Đồ Gia Yêu cô biết, nghe nói kỳ thật cô mới đi làm
không gọi tên này , sau lại tục truyền là vì có quan hệ ái muội với Lạc Kì, nên
sửa thành tên này, tuyên bố với người ngoài là cô tán dương tình yêu, bất quá,
Tề Phàm xem ra, là muốn biểu đạt với Lạc Kì nhiệt tình yêu thương còn nhiều
lắm.
Cô gái này vì bộ dạng xinh đẹp, thường diễn nữ tử
phong trần, kẻ thứ ba vô lương tâm, nên tranh luận về vai diễn vì thời gian
lâu, cũng là có chút danh tiếng.
“Là cô à!” Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra cô,
trong giọng nói mang theo khinh thường.
“Tiểu thư, cô có biết quần áo này là được tặng, cô đi
đường nào mà không cẩn thận thế!”
Trợ lý Đồ Gia Yêu cũng cả bộ vú lấp miệng em, Tề
Phàm thầm nghĩ, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã.Đồ Gia Yêu không làm cho
người ta thích được, ngay cả trợ lý của ả cũng là người đáng ghét.
Tề Phàm cảm thấy do mình không đúng trước, huống hồ
không muốn vì việc nhỏ này mà mất hòa khí, nên nuốt xuống lời bực tức, nhẹ
nhàng mỉm cười.
“Ôi ngượng quá, là tôi không tốt, thế này đi, quần áo
này bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền!”
Cô nghĩ rất đơn giản, tự mình gây họa, đương nhiên
muốn tự mình phụ trách, cho dù cái quần áo này làm cô phá sản, cô cũng bán nhà
đi đền.
“Cô cho tôi là loại người nào chứ! Quần áo cần cô đền.
Cô không hiểu chuyện, thật đúng là người Hàn Phi mang theo giống Hàn Phi vậy,
xem thường người. Sớm biết hôm nay thế, danh tiếng trước đây, vẻ thanh cao, giờ
còn không phải vì tiền nên cam nguyện ở lại bên người mới của Lạc!”
Lời này sao tự dưng lại chuyển sang Hàn Phi? Tề Phàm
mặc dù không rõ phương diện này lắm, nhưng nghe họ Đồ nói Hàn Phi tự nhiên lạnh
mặt, liền thầm đoán này hai người có lẽ là có cái gì đó không thoải mái.
Hàn Phi tuy rằng biểu tình khó coi, nhưng vẫn khách
khí có lễ xin lỗi, hy vọng đem việc nhỏ hóa không. Ai ngờ đối phương để ý không
buông tha, càng nói càng khó nghe! Ngay cả lời thô tục chó cũng nói ra! Hàn Phi
lại vẫn chỉ cười.
Tề Phàm hiểu được, anh đây là vì mình mà nghĩ, còn
chưa lấy long được tiền bối, lại là đồng môn, lời này nếu truyền đi ra ngoài,
đâu có dễ nghe.
Tề Phàm chính là tính tình kiểu này, cô chịu ủy khuất
về mình thế nào cũng được, nhưng bắt nạt người của cô, một sợi tóc cũng không
được!
Khóe miệng nhất thời giương lên, cười đến thiên kiều
bá mị (rất đẹp).
“ Chị Gia Yêu à, lời vừa nói của chị sai rồi, em ý mà,
trời sinh chính là không hiểu chuyện như vậy, đây cũng không phải do anh Hàn
dạy. Nhưng mà chị vẫn có câu đúng, anh Hàn ý mà, thật sự chỉ thích hợp dạy
người mới thôi, ngây ngô, không lịch, giờ giấc hẳn hoi. Nếu mà tầm tuổi giống
chị, chỉ sợ anh ý làm không nổi đâu a!”
Đồ Gia Yêu mặt đầu tiên là cười lạnh sau là nhíu mày
cuối cùng là tức giận ngút trời, ngay cả cô trợ lý một bên cũng tức giận đến mức
mũi phì hơi nước.
“Còn nữa ạ, nếu chị thật sự không có lễ phục dạ hội,
có thể nói với em, đồ của em đương nhiên không hợp với chị, nhưng quần áo mẹ em
nhất định hợp cho chị mặc. Không cần tổng tài nào đó tặng rồi đem đi tâng
bốc đâu!”
Người xem náo nhiệt nhiều lên, Tề Phàm thấy thế, ném
một câu cuối cùng làm cho Đồ Gia Yêu đứng sững nhìn Hàn Phi kiêu ngạo rời đi.
;
ms�!d-��+82AR-SA“Cám ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng .”
Tề Phàm mặt mỉm cười, hoàn mỹ!
“Hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác.”
“Tôi cũng rất