
ấy được khe rãnh
sâu, áo lót màu xanh đậm.
Bên ngoài không nóng như trong phòng tắm, mặt mày cô
dính nước, hai má phiếm hồng, môi đầy đặn đỏ mọng như lời mời dụ dỗ anh vậy.
Một cỗ nhiệt khí từ đầu chạy thẳng hướng đến bụng, đau
đớn quen thuộc sưng lên.
Nhìn thấy Lạc Kì vào, Thiên Ân rốt cục tìm được cứu
tinh, tụt khỏi người Tề Phàm, ôm lấy đùi Lạc Kì.
“Ba ba, con muốn tắm, con muốn ba giúp con tắm cơ……”
Bị Thiên Ân kéo về hiện thực, cúi đầu nhìn con đang
liều mạng nháy mắt, ngồi xổm xuống đối mặt với con.
“Được, ba ba giúp con tắm. Anh giúp Thiên Ân tắm, em
đi thay quần áo đi”
Không dám ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn xuống, anh sợ
mình sẽ không để ý Thiên Ân ở đây mà đặt cô lên tường hung hăng yêu cô!
Nghe anh nói vậy, Tề Phàm mới cúi đầu nhìn mình.
Vừa thấy cảnh này mặt cô đỏ rực, trốn mà như chạy ra
khỏi phòng tắm của Thiên Ân.
Lạc Kì nhìn dáng vẻ của cô, dùng sức hô hấp, áp chế
dục vọng đang muốn bùng nổ.
Chờ Lạc Kì gói kỹ Thiên Ân vào khăn ra khỏi phòng tắm, Tề Phàm đã thay xong quần áo ở nhà, đang giúp Thiên Ân trải
giường chiếu.
Trán cô hạ thấp xuống, anh không thấy mắt cô, cho nên
anh không biết, tâm tình cô lúc này.
Ai ghen tị ai
Sáng sớm, trên bàn cơm họ Lạc, Lạc Kì và Tề Phàm không
hẹn mà cùng mang một đôi mắt gấu mèo.
Lạc Kì lơ đãng nhìn thấy vẻ mơ hồ của cô, thiếu chút
nữa anh cầm giữ không được kéo lê cô từ giường Thiên Ân tới chỗ của mình!
Cả một đêm, trong đầu tất cả đều hình ảnh cô ở dưới
thân anh, dáng vẻ ý loạn tình mê, nghĩ tới cô ngay tại cách vách, mà thứ giữa
chân anh đau đớn làm cho anh cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Tề Phàm cũng khó có thể ngủ say, cả đầu đều là ánh mắt
đã quen của anh nhìn mình lúc chạng vạng kia.
Giữa hai chân cô có một cỗ nhiệt lưu, cô xấu hổ đỏ
mặt.
Cô thật sự là bất trị, tâm và thân thể, lại nhớ và cần
anh mãnh liệt vậy!
Xuống lầu gặp nhau ở cầu thang, hai người rất ăn ý cố
ý lảng tránh tầm mắt đối phương.
Ăn qua một chút, Lạc Kì đi làm, Tề Phàm và Thiên Ân ở
thư phòng đọc chữ.
Chưa được lâu, Tề Phàm và Thiên Ân còn chưa học xong
20 chữ, Lạc Kì đã lộn trở lại nhà.
Tay cầm hoa tươi, trên tay còn là loại bánh của nhà
hàng quen thuộc với Tề Phàm.
Phàm Phàm đột nhiên nhớ tới, quên nói cho Trang
Nghiêm, cô không về Gia Thượng nữa.
“Ba ba, hoa là tặng Phàm Phàm ạ? Phàm Phàm, mẹ xem,
sướng nhé!”
Thiên Ân chỉ nhìn thấy hoa trong tay Lạc Kì, không chú
ý tới khuôn mặt đen sì doạ người của Lạc Kì.
“Tề Phàm, đây là chuyện gì!”
Nếu không phải Tề Phàm không đi làm, đến giờ anh cũng
không biết, hơn một tháng nay, có người, ngày nào cũng ân cần tặng hoa cho cô!
Bánh bao cua còn là thứ cô thích nhất!
Người hiểu cô đến nước này, làm sao chỉ có thể là fan
bình thường!
“Cám ơn anh đã mang về giúp em.”
Sợ Thiên Ân nghĩ nhiều, cô cười duyên đi đến trước mặt
anh, nhận hoa trên tay anh, môi cong vừa vặn anh tức giận nhưng lại luyến tiếc
không muốn bóp chết cô!
“Anh đang hỏi em đây là chuyện gì!”
Đè thấp thanh âm, chất vấn cô, cô tốt nhất đừng để anh
lại lặp lại lần thứ ba!
“Lạc Kì, hỏi chuyện em trước, anh có cần phải để em
nói, anh dựa vào cái gì mà đòi chất vấn em?”
Giọng của cô rất nhỏ lại thành công làm cho anh câm
miệng.
Đắc ý lấy lại bánh, không để ý đến anh nữa, cô sợ bị
bẩn thổi phù phù không ngừng.
Cô có thể cho rằng, Lạc Kì đang ghen đấy ư?
Tìm bình hoa để cắm, nhắm mắt lại không còn nghe thấy
gì cô để lên bàn của Lạc Kì. Sau đó vẻ mặt đáng tiếc nhìn gói bánh bao, cô vừa
ăn qua điểm tâm, ăn không vô ……
Giờ mới hiểu được lời Trang Nghiêm nói, nhìn muốn ăn
mà ăn không vô, là loại cảm giác gì.
Cô không để ý thái độ của anh, làm cho Lạc Kì tức
giận, lại hiểu được, anh không có tư cách tức giận, cảm giác như vậy giống như
chà đạp cấu véo tâm của anh.
Lửa giận, lòng đố kị cháy sạch làm anh mất lý trí, lấy
ra điện thoại gọi cho Tương Hân.
“Hân, là tôi.”
“Cùng nhau ăn cơm? Được ạ.”
“Ừ, tí nữa gặp.”
Tuy là đang nói chuyện với Tương Hân, nhưng tầm mắt
lại trói chặt lấy Tề Phàm, mà biểu hiện của cô làm cho anh hoàn toàn thất vọng,
cô căn bản không để ý dù chỉ là một chút.
Tiếp tục học chữ cùng Thiên Ân, trên mặt vẫn là nụ
cười yếu đuối như trước, nhưng tay đã nắm chặt thành quyền, móng tay ghim vào
lòng bàn tay chảy máu.
======
Lạc Kì đi rồi, Tề Phàm gọi điện thoại cho Trang
Nghiêm, oán giận cũng chẳng ích gì, cô nói không thích ăn bánh cua nữa tiện thể
bảo anh sau này không cần gửi quà tới Gia Thượng nữa, cô đang ở nhà bạn, tạm
thời chưa về nhà.
“Anh đưa sớm một chút là xong rồi, thế này thì phiền
cho em quá.”
“Aiz, có thể là em không có phước được ăn, dù sao em
giờ đang có nhiều thời gian, khi nào muốn ăn có thể tự qua đó ăn.”
“Không phải nói hợp đồng đến tháng 10 sao? Sao Gia
Thượng lại bỏ qua cho em thế?”
“Đúng vậy, cho nên EM khuyên anh quyết định phải thận
trọng, cũng đừng lãng phí thời gian và tâm lực trên người em, bởi vì em
sinh ra đã không phải là thứ mà anh muốn.”
Lời nói của cô u oán, ngay cả cô còn cảm thấy xa lạ.
“Tề Phàm, tồn tại của em, bản thân em không gì có th