
tiểu yêu tinh!”
Quần áo cởi hết ra, anh áp cô dưới thân, lời lẽ tinh
tế mà chọn lọc, anh đóng dấu của chính mình lên cô, vết hôn mới đè lên vết hôn
cũ.
Nụ hôn của anh như mang theo phẫn nộ, không có nhẹ
nhàng nhưng cái đau tê dại đó lại làm cho Tề Phàm dần dần đỡ sợ hãi, an tâm
hơn.
Nhắm mắt lại, vươn người dậy, đón lấy tất cả của anh.
Cô ít khi dịu dàng, làm cho anh rầm rĩ vừa cứng rắn
lại sưng lên đau đớn, không hề do dự, nắm chặt thắt lưng của cô, một cái động
thân, anh và cô hợp hai làm một!
“Ư a. . . . . .”
Tiếng rên như trong trí nhớ ngọt ngào thoải mái làm
anh không khỏi một tiếng than thở, ở trong cơ thể cô một hồi lâu, cho đến khi
cô kháng nghị vặn vẹo thân thể mềm mại phát ra một tiếng ưm khó nhịn, anh mới
dẫn dắt bắt đầu quá trình kinh tâm động phách một lần nữa.
Cô mềm mại giống như cô gái bình thường trước đây, làm
anh chút nữa không thể kiềm chế.
Dưới thân, tiểu mỹ nhân hai mắt đầy sương, nức nở lời
ngọt ngào, hai má phiếm hồng, thân thể cô như linh xà vặn vẹo, hai chân
gắt gao quấn quanh chân anh.
Đây là Tề Phàm của anh, Tề Phàm thuộc về anh!
Xoay người ngồi dậy, anh ôm cô đặt trên người.
Động tác của anh làm cô sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh,
khoảng cách gần như thế, ánh mắt anh không chút che dấu sự nồng nhiệt làm cho
cô vừa thẹn lại quẫn, không dám nhìn thẳng.
Khóe môi anh cong lên, bàn tay to nắn lấy ngực của cô,
ngón cái ác ý lượn qua núm vú, vừa lòng khi nhìn thấy cô từng đợt run rẩy.
Hai tay nâng mông cô lên, anh dùng sức về phía trước,
làm cô giật mình hét lên.
“Lạc Kì!”
Cảm giác quá mức mãnh liệt làm cho cô sắp không giữ
được ý thức, chỉ có thể theo nhịp của anh, tùy ý để anh dẫn dắt thân thể mình.
Mỗi một lần đẩy mạnh vào, anh như tới nơi sâu nhất
trong cơ thể cô, như là phải xuyên qua cô, cô không tự chủ được đến gần anh
hơn, móng tay cào vào da thịt anh, như là phải sát nhập vào cơ thể anh.
Tề Phàm như vậy làm cho anh điên cuồng, làm cho anh
muốn ngừng mà không được.
“Của anh!”
“Của anh!”
“Của anh!”
Mỗi một lần va chạm, anh đều gầm rú tuyên cáo,
cô là của anh, người đàn ông của cô, của trái tim cô, những gì của cô, đều là
của anh!
Ánh mắt người trong long dần dần mất tiêu cự, thân thể
run nhè nhẹ nói cho anh, cô sắp đạt đỉnh rồi, lúc này đây, anh và cô phải cùng
nhau.
Cảm giác được biến hóa trong cơ thể anh, ý thức có
lại, tay cô dùng sức đẩy ngực anh.
Cô đột nhiên kháng cự làm cho anh nhíu mày, tên đã bay
khỏi cung sao có thể thu hồi.
“Lạc Kì, đừng ở bên trong!”
Cô đột nhiên trào lệ, làm cho anh đau lòng, ngay cả
không muốn, thời khắc cuối cùng anh vẫn bứt ra, thứ nóng rực bắn vào ngực và
đùi cô.
Anh lấy khăn trong nhà tắm ra giúp cô lau, ngoài ý
muốn khi cô không cự tuyệt.
Giúp lau xong anh mới về phòng tắm xử lý cho mình, đi
ra thì cô đã ăn mặc chỉnh tề, làm cho anh có chút tiếc nuối, không thể cùng cô
da thịt thân cận.
Muốn ôm cô về giường cùng ngủ, cô lại lui về sau né
anh.
“Chúng ta coi như chưa từng phát sinh cái gì, anh đi
đi.” Anh nghi hoặc nhíu mày, cô đây là có ý gì?
Anh ra sức làm vậy, một chút không có giữ lại, cô còn
nói coi như chưa có gì phát sinh!
“Phàm Phàm ——”
Lại tiến lên, cô lại tránh.
“Lạc Kì! Đừng chạm vào em!”
Anh thật sự sắp tức chết, nhưng nước mắt cô lại ăn mòn
cơn tức giận của anh, chỉ còn lại sự đau lòng.
“Phàm Phàm, anh biết sai lầm, xin em, trở lại bên anh
đi. Anh thề đời này chỉ có mình em, được không?”
Tề Phàm lau sạch nước mắt trên mặt, anh trợn to mắt
nhìn cô.
“Lạc Kì, đừng tưởng rằng em ngủ với anh,là anh có thể
ra điều kiện với em!”
Mấy hôm trước anh còn ngủ ở chỗ Tương Hân, nhưng giờ
lại còn thản nhiên muốn cô tha thứ!
Trở mình vớ lấy cái ví, bên trong ngoài mấy cái thẻ ra
không có tiền mặt, nhụt chí cô đặt nó ở một bên, lại nghĩ tới cái gì đó, cô lại
quay người lần nữa.
Lạc Kì nghi hoặc nhìn cô, không biết cô đang tìm cái
gì.
Lấy bút ra, cô ký tên vào tờ chi phiếu, nhẹ nhàng đẹp
đẽ đưa cho Lạc Kì.
“Đây là gì?”
“Phí cho anh đêm nay!”
Lạc Kì không dám tin nhìn cô, vừa rồi cô nói gì vậy!
Ý cô là coi anh thành đối tượng phát tiết sao? Cô dám!
Thấy anh bất động, cô nhặt quần áo anh nhét vào trong
tay anh, đẩy đuổi anh ra khỏi phòng ngủ, mạnh mẽ đóng sầm cửa sau đó khóa trái.
“Tề Phàm, mở cửa!”
Tiếng cửa khóa trái làm cho anh lấy lại tinh thần,
đáng chết! Cô vậy mà thật sự dám!
Nhìn thấy chi phiếu trên tay, 5 vạn? Cô thật đúng là
hào phóng, trả giá cao ngất vậy!
Biết
cô nếu quyết tâm không muốn mở cửa, cho dù đợi đến hừng đông cũng vô dụng, anh đành phải chờ cô tâm tình bình tĩnh hơn,lần sau gặp nói chuyện với cô
vậy.
Không thể quyết định, thì hãy hỏi trái tim của mình
Ngồi dưới đất, cô thật sự cảm thấy khó có thể tha thứ
cho mình, cô làm sao vậy, sao lại trêu chọc Lạc Kì!
Lại là một đêm không ngủ, cô nén giận với mình đến tận
hừng đông.
Trời đã sáng, còn một chuyện làm cô phiền nữa.
Nhớ hôm nay còn phải vào phòng Trang Nghiêm trao đổi
công việc, cứ tưởng tượng đến việc phải gặp Trang Nghiêm, nội tâm cô tất nhiên
là thập phần kháng cự.
Có p