Old school Swatch Watches
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325745

Bình chọn: 8.00/10/574 lượt.

a giận thoáng cái bừng lên trong lòng, hung hăng đem hoa

hồng ném xuống đất.

Bó hoa nháy mắt rơi rụng đầy đất.

Nhìn thấy

những đóa hoa rơi rụng kia, anh đột nhiên tỉnh táo lại, không,

anh không thể kích động như vậy. Cô đã đổng ý gả cho mình rồi,

nói không chừng điện thoại của cô đúng lúc hết pin hoặc là

trong lúc vô tình tắt điện thoại. Anh phải tin tưởng cô, nhưng

mà anh phải làm thế nào mới có thể tin tưởng cô. Nhìn đồng

hồ, đã đến thời gian đi làm, anh đành phải chờ hết giờ làm

lại đến tìm cô.

Sở Thiên Lỗi vừa đi vào văn phòng liền đem chìa khóa nhà ném lên trên bàn của anh, hài hước nói: “Đã mua, cũng đã trang hoàng đầy đủ, lập tức có thể vào ở. Trong lòng vịnh, rất vắng ve, vô cùng thích hợp cho việc hẹn hò

kín đáo.”

“Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà hẹn hò kín đáo, tôi là quang minh chính đại hẹn hò.” Uông Hạo Thiên cầm lấy chìa khóa, nhịn không được khen: “Có điều, Thiên Lỗi, hiện tại tốc độ làm việc của cậu càng ngày càng nhanh.”

“Đây còn không phải là bị cậu ép. Cậu không biết lúc cậu ở Mỹ hai tháng, tôi bận đến mức thời gian ngủ cũng đều không có.” Sở Thiên Lỗi nhớ đến việc này liền đầy một bụng oán khí.

“Được rồi, đừng oán giận nữa, chờ qua đợt bận rộn này liền cho cậu nghỉ ngơi.” Uông Hạo Thiên cười nói, khó trách anh lại oán hận như vậy.

“Đây chính là cậu nói đó.” Sở Thiên Lỗi sợ anh sẽ đổi ý.

“Là tôi nói.” Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh một cái, tuy nhiên thời gian nghỉ là phải do anh quyết định.

“Cốc cốc cốc…” Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, vẻ mặt Daisy mỉm cười đứng ở nơi đó, nho nhã lễ độ nói: “Em có thể vào không?”

Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, sao cô lại đến đây, nhìn cô nói: “Daisy, vào đi.”

“Daisy tiểu thư.” Sở Thiên Lỗi hướng cô gật đầu.

“Chào Sở tiên sinh.” Cô cũng lễ phép gật đầu, nhìn anh nói: “Hạo Thiên, em không có làm phiền anh chứ?”

“Đã làm phiền rồi, nói đi, có việc gì sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, anh cố ý nói như vậy là muốn phá hỏng ấn tượng của chính mình ở trong lòng cô.

Daisy có chút xấu hổ, không nghĩ đến anh lại không để cho mình mặt mũi như thế: “Không có chuyện gì, em chỉ là muốn hỏi một chút, lần đầu tiên em

đến Thượng Hải anh có thể dẫn em đi ra ngoài xem có được không?” Cô là muốn làm cho anh đi cùng mình, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.

“Anh …” Vừa định nói không rảnh. Uông Hạo Thiên nhìn đến Sở Thiên Lỗi

ở trước mặt, nháy mắt trong lòng nghĩ ra một chủ ý, ra vẻ

khó xử nói: “Daisy, anh còn có chút việc, không bằng như vậy đi, để cho Thiên Lỗi đi cùng em nha. Anh ấy chính là người

sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải.”

“Việc này không hay lắm đâu.” Daisy cùng Sở Thiên Lỗi đồng thời nói.

Cô là muốn cùng anh ở chung một chỗ bồi dưỡng một chút cảm giác yêu

đương, anh làm sao có thể để cho người khác làm thay.

Sở Thiên

Lỗi càng buồn bực hơn, cô ấy chính là vị hôn thê của anh, anh

không đi cùng sao lại giao cho mình, tính toán cái gì vậy.

Huống chi anh hoàn toàn không có việc gì, nhưng mà cũng không thể vạch trần anh.

“Không có gì không tốt. Cứ như vậy đi, Thiên Lỗi, Daisy liền giao cho

cậu. Nhất định phải cố gắng giúp cô ấy chơi vui nhé.” Uông Hạo Thiên cố ý dặn dò, trong ánh mắt ý đồ càng ngày càng rõ ràng.

“Vậy được rồi.” Sở Thiên Lỗi đành phải đáp ứng, dù sao cũng không thể phá hủy âm mưu của anh.

“Hạo Thiên, vậy em đi trước.” Daisy mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà hiểu rằng công việc của anh quan trọng.

Đuổi đi

bọn họ, Uông Hạo Thiên cầm chìa khóa trong tay tung lên sau khi

tiếp được lại lấy điện thoại di động ra gọi điện cho cô.

“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”

Tắt máy?

Cô đang làm cái gì vậy? Đi học sao hay là cố ý trốn tránh

mình. Cô nghĩ rằng cô có thể trốn được bao lâu chứ, nếu cô

không mở máy vậy đến lúc tan học anh sẽ đi đón cô.

Lái xe đến cổng trường chờ lại đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ cầm

hoa hồng trong tay đi đến, cũng đứng ở cổng, không cần nói cũng biết là đang đợi cô. Anh ta đúng thật là chưa từ bỏ ý định,

cô vốn dĩ đang dao động không thể để cho anh ta ở giữa làm xáo

trộn, mở cửa xe liền đi về phía Hoàng Thiên Tứ.

“Là anh?” Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy anh liền ngây ra một lúc, sắc mặt cũng lập tức âm trầm xuống. Anh ta đến làm gì? Chờ Vi Vi sao?

“Là tôi, thật đúng lúc. Anh đến làm gì? Chẳng lẽ ngày đó anh nghe còn chưa hiểu sao, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên âm trầm nhìn chằm chằm anh.

“Uông tiên sinh, tô