
ngờ cô đối với Vi Vi hết lòng như thế. Thế nhưng cũng
nhìn thấy vẻ mặt đau khổ không muốn buông tha của cô, cố ý nói: “Không đủ sao? Vậy hai trăm ngàn.”
“Dừng.” Đàm Tiếu Tiếu lập tức đứng lên: “Anh đừng dùng tiền dụ dỗ tôi, tuy rằng tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ.
Nhưng mà tình cảm của tôi và Vi Vi cũng không phải là giả.”
“Được rồi, nếu như vậy thì thôi đi.” Uông Hạo Thiên đem chi phiếu thu lại, ít nhất mình cũng biết cô ấy bình an.
“Nhưng mà tôi đói bụng.” Đàm Tiếu Tiếu muốn tìm cơ hội trốn.
Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, khởi động xe, dừng ở cửa một khách sạn. Trước khi đi vào cố ý cùng bảo vệ nói mấy câu.
Đàm Tiếu Tiếu tính thực hiện kế hoạch của mình, cười với anh, nói: “Thật xin lỗi, trước đó tôi muốn đi nhà vệ sinh một chút.”
“Tôi ở phòng ăn chờ cô.” Uông Hạo Thiên nói xong liền đi về phía phòng ăn.
Đàm Tiếu Tiếu cười le lưỡi, xoay người liền chạy xuống dưới lầu. Nhưng mà vừa chạy đến cửa đã bị bảo vệ ngăn cản: “Tiểu thư, thật xin lỗi. Uông tổng đã dặn dò cô không thể rời đi.”
“Vì sao? Tránh ra.” Đàm Tiếu Tiếu hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
“Thật xin lỗi, trừ khi Uông tổng ra lệnh, nếu không tôi sẽ không để cho cô đi. Mời cô quay lại.” Bảo vệ rất lễ phép nhưng cũng rất ngoan cố.
“Anh …” Đàm Tiếu Tiếu thở phì phì trừng mắt nhìn bảo vệ.
“Tiểu thư, cô có thể tự mình nói với Uông tổng.” Bảo vệ vẫn ngăn cô lại.
“Không cần anh dạy, tôi tự biết mình nên làm gì.” Cô quay người lại thở phì phì đi lên lầu.
Đi lên trên lầu thì nhìn thấy anh đã gọi thức ăn ra, tức giận cầm lấy đũa ăn ngay.
“Cứ từ từ, đừng gấp như thế, cô còn rất nhiều thời gian.” Uông Hạo Thiên nói.
“Keng.” Cô tức giận ném đôi đũa lên trên bàn “Uông tiên sinh, nói cho anh biết, bất luận anh ép hỏi tôi như thế nào tôi cũng sẽ không bán đứng Vi Vi.”
Reng reng
reng… Tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô sửng sốt,
theo bản năng nghĩ đến, có thể nào là Vi Vi không.
Đàm Tiếu
Tiếu vội vàng lấy điện thoại từ trong túi lấy ra, nhìn thoáng qua, sắc mặt lạnh xuống. Mặc dù mình đã xóa tên của anh ta
nhưng mà số điện thoại của anh ta lại vô cùng quen thuộc, ngay
lập tức tắt điện thoại, không muốn nghe điện thoại của anh ta.
Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng của cô, chắc không phải là Vi Vi.
Nhưng Đàm
Tiếu Tiếu lại không cách nào an tâm, không còn chút cảm giác
mùi vị gì khi ăn thức ăn trong chén. Từ lần trước, sau khi rời
khỏi, anh ta cũng chưa từng gọi điện thoại cho mình. Vì sao bây
giờ lại gọi? Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?
Reng reng
reng… Chuông điện thoại di động lại vang lên. Nhìn một cái, vẫn
là số của anh ta, cô tâm phiền ý loạn lại tắt đi. Rất muốn
tắt nguồn điện thoại di động, nhưng mà cô sợ chẳng may mẹ gọi
thấy mình tắt máy sẽ làm bà lo lắng.
Uông Hạo
Thiên nhìn ra là chuyện riêng của cô, chỉ giữ im lặng ăn đồ ăn.
Xem ra chắc là cãi nhau với bạn trai, chuyện không liên quan đến
mình anh cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Reng reng reng, chuông điện thoại di động lại vang lên. Đàm Tiếu Tiếu tức giận cầm lấy di động liền quát: “Anh làm gì thế?” Rõ ràng đã chia tay anh ta còn gọi điện làm cái gì.
“Tiếu Tiếu, em có khỏe không?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm trầm thấp của anh.
“Tôi có khỏe không mắc mớ gì tới anh. Nếu như không có chuyện gì
khác, tôi xin anh đừng có gọi điện thoại cho tôi.” Đàm
Tiếu Tiếu nói xong, bụp một cái cúp di động. Không phải anh ta
đã lựa chọn Phương Thải sao, còn gọi điện thoại cho mình làm
gì.
Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, vì điện thoại của anh ta mà trở nên càng thêm tồi tệ. Lập tức đứng dậy nói: “Bây giờ tôi phải về nhà, nếu anh nhất định muốn đi theo tôi thì
tùy anh. Nhưng mà tôi sẽ không nói cho anh biết Vi Vi ở đâu.” Nói xong liền chạy xuống dưới lầu.
Bảo vệ vẫn ngăn cô lại. Uông Hạo Thiên đi xuống ra hiệu bảo vệ để cho cô đi. Nhìn bộ dáng của cô chắc là sẽ không nói, tuy nhiên biết được Vi Vi bình an, anh cũng an tâm.
Vùng ngoại ô.
Thích Vi Vi ngồi ở một vườn hoa cải dầu nhìn thấy bên cạnh một mảnh
ruộng lúa mì xanh mượt, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều. Nơi
này thật sự rất yên tĩnh, chờ mẹ hết bệnh cô nhất định mang
mẹ đến xem. Nếu được sống ở đây mà không có nhiều phiền muộn
như vậy thì chắc là rất hạnh phúc.
Gió nhẹ
thổi vào mặt thật thoải mái, nhắm mắt lại cảm nhận được ánh sáng ấm áp, thật sự rất hưởng thụ. Tâm tình buồn bực dần
dần bình tĩnh trở lại. Cô không biết phải cự tuyệt Uông Hạo
Thiên như thế nào, anh bá đạo như vậy, quyết định của mình đối với anh không có ý nghĩa. Đồng thời cô cũng không biết cự
tuyệt Thiên Tứ như thế nào, anh ấy yêu mình như vậy cô làm sao
nhẫn tâm tổn thương anh. Nếu không nghĩ ra biện pháp g