
y như vậy thì tự
mình đi nhìn anh ấy đi. Bọn họ ở ngay bên cạnh, tôi dẫn cô sang.” Thích Vi Vi đứng dậy nói. Chuyện giữa bọn họ thì phải để
chính bọn họ giải quyết, cô là người ngoài không nên nhúng tay
vào.
“Tôi …” Hồ Khiết hơi chần chờ, cô còn không nghĩ đến đối mặt với anh thế nào.
“Đi đi.” Thích Vi Vi giữ chặt cô: “Sớm hay muộn hai người cũng phải gặp mặt, huống chi bây giờ anh ấy
đến tìm cô, cô không muốn nghe xem anh ấy muốn nói gì với cô
sao?”
Không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, kéo cô liền đi đến phòng bên cạnh, đưa tay gõ cửa.
Cửa mở, Cao Vĩ nhìn đến vợ mình
đứng ở ngoài cửa, ánh mắt chăm chú khóa chặt vào người cô.
Hồ Khiết cũng nhìn anh, hốc mắt chậm rãi đong đầy nước mắt,
sau đó thi nhau rơi xuống. Theo đó là hai người ôm siết lấy nhau.
“Em sống có tốt không?”
“Anh thì sao? Anh sống tốt không? Tiểu Minh được không?”
“Không có em, cha con anh sao có thể tốt được.”
Nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt
Thích Vi Vi cũng có chút ướt át. Cô biết mình đứng ở chỗ này là dư thừa liền xoay người trở về phòng.
Ngồi ở trên giường cô không có ý
muốn ngủ, nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ, tính nhẩm ngày, hai
ngày này Tiếu Tiếu sinh em bé, không biết cô ấy sinh con trai hay con gái. Mình hẳn là nên hỏi thăm một chút, nghĩ vậy mở điện thoại đã tắt từ lâu ra.
Thế nhưng di động vừa mới mở ra, tin nhắn liền vang không ngừng.
Hoàng Thiên Tứ: “Vi Vi, em ở đâu vậy? Nhanh trở về đi, đừng làm anh lo.”
Tiếu Tiếu: “Vi Vi, có khỏe không? Mình rất lo cho cậu, tuy nhiên mình tin cậu nhất định sống rất tốt.”
Bà Thích: “Vi Vi, con trở về đi, mẹ không ép con, mẹ chỉ cần con bình an trở về.”
Mẹ, ánh mắt cô đau xót, nước mắt suýt chút nữa liền rơi xuống.
Uông Hạo Thiên: “Vi Vi, em đang ở đâu
vậy? Anh đã biết em mang thai, em mau trở về đi, anh sẽ cho em và con sự công bằng.”
Thích Vi Vi kinh hãi, cái gì? Anh
biết mình mang thai? Ai nói cho anh biết? Không, chuyện này đã
không còn quan trọng nữa, tiếp tục nhìn xuống.
“Anh cùng với Daisy đã ly hôn, em trở
về chúng ta có thể kết hôn. Anh rất mong đợi con của chúng ta,
bây giờ đã có chút khẩn cấp rồi.”
Trong lòng cô run lên, anh và Daisy ly
hôn, có thật không? Sao Daisy lại đồng ý? Hay là anh chỉ muốn
làm cho mình trở về?
“Vi Vi, anh rất nhớ em, con có khỏe không?”
“Đã mười ngày vẫn không có tin tức
của em, anh sắp phát điên rồi, em có biết anh lo lắng cho em
nhiều thế nào không? Lo lắng em ở bên ngoài ăn không ngon, ở
không tốt, có khỏe không. Em không cần tiếp tục tra tấn anh.”
“Bây giờ là mười hai ngày, anh sắp
không kiên nhẫn nổi nữa rồi. Em mà còn không quay về, anh sẽ làm cho cả thế giới đi tìm em.”
“Đã mười lăm ngày rồi, Thích Vi Vi, em mau lăn trở về cho anh, em nghe thấy không?”
“Bây giờ là một tháng, Thích Vi Vi,
em chờ đó, em dám mang theo con của anh bỏ đi, chờ xem khi trở về anh xứ lý em ra sao.”
Ngữ khí càng ngày càng không kiên
nhẫn, cũng càng ngày càng bá đạo, Thích Vi Vi vừa tức vừa
cười nói: “Chờ em trở về thì sẽ có lòng tốt nói cho anh biết,
anh càng như vậy, em càng không quay về.”
Có điều, thấy giọng điệu lo lắng của
anh, quan tâm như vậy làm lòng của cô rất ấm áp, nhìn tin nhắn,
gần như mỗi ngày anh đều nhắn tin cho mình. Nhìn thời gian gần
như cũng vào ban đêm, cô tin rằng anh nhất định lo lắng cho nên
ngủ không ngon.
Nhớ anh quá, thật sự rất muốn gọi
điện thoại cho anh, thế nhưng bản thân phải nói như thế nào, lại nên nói cái gì đây. Chỉ là cô không kiềm chế được chính mình
muốn nghe giọng anh nên quyết định tùy theo lòng mình mà gọi
điện thoại cho anh. Uông Hạo Thiên đứng ở trước cửa sổ
thủy tinh sát đất trong phòng nhìn ra bên ngoài bầu trời đã có một vài tia sáng, anh lại một đêm không ngủ, cô biến mất đã
hơn một tháng, không biết cô sống thế nào. Từ lúc ban đầu lo
lắng đến phẫn nộ cho đến bây giờ lo lắng, giờ phút này chỉ còn
lại một ý niệm trong đầu, cô bình an là tốt rồi.
Ring ring ring, di động ở trên bàn vang lên, anh lại hoàn toàn không động, cũng không có tâm tình nghe
điện thoại, giống như không hề nghe được, vẫn như trước đứng ở
nơi đó hút thuốc lá.
Thích Vi Vi cầm di động, nghe được
tiếng chuông điện thoại vang không ngừng nhưng không có người nghe. Anh đang làm gì vậy? Ăn sáng hay là quên mang di động? Bèn cúp
máy gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu, trong lòng thầm nói ‘không
phải là em không gọi, là anh không nghe, đừng trách em.’
“Vi Vi, là cậu sao? Thật là cậu sao?
Cậu sống có tốt không?” Đàm Tiếu Tiếu nghe được giọng cô