
thật
ngạc nhiên vui mừng.
“Là mình.” cô cười: “Mình rất khỏe, cậu khỏe không? Sao rồi, cậu đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa đâu, đứa bé này phỏng
chừng đang đợi người mẹ nuôi là cậu đó, bằng không sao mãi vẫn không chịu ra.” Đàm Tiếu Tiếu nói đùa.
“Phỏng chừng một tháng nữa mình mới trở về đó, không thì cậu nói với con nuôi của mình bảo nó
chờ mình một tháng nữa, mẹ nuôi mang quà về cho nó.” Thích Vi
Vi cũng theo cô nói đùa.
“Tốt, mình thương lượng với nó một
chút.” Đàm Tiếu Tiếu nghe được tâm tình của cô không tồi, cũng
thấy yên lòng.
“Mẹ mình khỏe không? Thiên Tứ khỏe
không?” Lúc này Thích Vi Vi mới hỏi, mặc dù thông suốt nhưng mà vẫn rất bận lòng.
“Cậu yên tâm, bây giờ vẫn tốt lắm.
Chỉ là dì rất lo lắng cho cậu, nếu cậu nghĩ thông suốt thì
nhanh chóng trở về đi. Cậu biết không, Uông Hạo Thiên cùng Daisy
ly hôn rồi, chính là vì cho cậu cùng đứa bé một danh phận đó.
Hiện tại toàn bộ vấn đề đều được giải quyết, cậu còn không
muốn trở về sao?” Đàm Tiếu Tiếu hỏi.
“Mình biết rồi, tuy nhiên không phải
mình không muốn trở về mà là cuộc sống ở nơi này rất thư
thái, cảm thấy chưa từng trải qua thả lỏng cùng thoải mái như
vậy cho nên vẫn chưa muốn trở về, muốn ở nhiều thêm vài ngày,
dù sao khó được đi ra ngoài.” Thích Vi Vi nói.
“Nếu như vậy thì mình không miễn cưỡng cậu. A …” Đàm Tiếu Tiếu còn chưa nói xong đột nhiên kêu to lên.
“Tiếu Tiếu, cậu làm sao vậy? Có phải sắp sinh không?” Thích Vi Vi chấn động, lo lắng hô: “Mau đi bệnh viện.”
“A! Mình vẫn đang ở bệnh viện. Bụng đau quá.” Đàm Tiếu Tiếu tiếp tục kêu to.
“Vậy cậu mau gọi bác sĩ.” Thích Vi Vi vừa mới nói xong cũng nghe được bên trong truyền đến thanh âm hỗn loạn.
“Tiếu Tiếu, sao vậy? Bác sĩ, cô ấy sắp sinh.”
“Để tôi xem xem, chịu đựng. Không sao, vẫn còn sớm.”
Là giọng nói của Lý Tường cùng một người lạ, chắc là của bác sĩ, lúc này cô mới yên tâm cúp
điện thoại, chợt nghe đến tiếng đập cửa, cô sửng sốt tắt điện thoại di động.
Uông Hạo Thiên hút hết thuốc, nhìn
đồng hồ sắp đến tám giờ, mặc áo khoác vào, tiện tay cầm lấy di động vô ý nhìn qua màn hình liếc mắt một cái, nhìn thấy
có cuộc gọi nhỡ lại là tên của Thích Vi Vi.
Là cô ấy, cô ấy gọi điện thoại đến. Anh giật mình, càng hối hận bản thân mới vừa rồi không nghe điện thoại, lập tức gọi lại, nghe thấy hết lần này đến lần khác là
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
“Bộp.” Anh tức giận lập tức cầm điện thoại ném ra ngoài. Đáng chết, cô không thể đợi một chút sao,
tâm tình vốn dĩ đã buồn bực, bởi vì điện thoại của cô càng
thêm trở nên buồn bực.
Thích Vi Vi mở cửa liền nhìn thấy
một nhà Cao Vĩ đứng ở cửa, Tiểu Minh lập tức cao hứng nói:
“Dì, dì xem, mẹ con đã về rồi, mẹ thật sự đã trở lại.”
“Ừm, con vui không?” Cô cười khanh khách nhìn bé.
“Vui, thật vui. Mẹ không phải không quan tâm con.” Tiểu Minh nói xong liền ôm cổ mẹ.
“Bảo bối, thật xin lỗi. Sau này mẹ
cũng sẽ không rời xa con nữa.” Hồ Khiết ôm chặt lấy bé, dán
mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Đúng vậy, một nhà chúng ta sau này cũng không xa nhau nữa.” Cao Vĩ ôm bọn họ vào trong ngực.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ bọn
họ hạnh phúc như thế thật hâm mộ nói: “Hai người thật hạnh
phúc, tôi cảm thấy vui mừng thay hai người.”
Hồ Khiết đưa con trai cho Cao Vĩ, cầm tay cô: “Cô Thích, cám ơn cô. Thật sự cám ơn cô.”
“Không, hai người không cần cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả, chỉ là dẫn dụ cô đến thôi. Nhìn thấy mọi người ở cùng nhau hạnh phúc như thế, tôi có cảm giác rất
thành tựu. Vậy bây giờ hai người không phải là muốn trở về
chứ?” Thích Vi Vi hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã đi quá lâu
rồi nên cần phải trở về, dù sao trở về còn phải đi làm. Nhưng mà trước khi trở về muốn mời cô cùng đi chơi, có thể chứ?”
Hồ Khiết nói.
“Đương nhiên có thể. Tôi đang lo không
có ai đi chơi cùng đây, bây giờ có Tiểu Minh cùng chơi với tôi,
tôi vui mừng còn không kịp.” Thích Vi Vi mỉm cười đáp ứng.
“Con muốn cùng dì chơi hắt nước.” Tiểu Minh hưng phấn nói.
“Không được, ngày mai con còn phải đi, không thể bị bệnh được.” Thích Vi Vi lắc đầu với bé.
“Cả nhà con phải về, vậy dì thì sao? Có phải dì cũng cùng về nhà không?” Tiểu Minh chớp mắt hỏi.
“Dì không về, dì còn chưa chơi đủ
đâu, cho nên Tiểu Minh chỉ có thể về nhà một mình, có điều,
dì sẽ nhớ đến con.” Thích Vi Vi nhìn bé, bé thật sự rất đáng yêu.
“Vậy được rồi, nhưng mà sau khi dì
về, nhất định phải đến nhà của con chơi.