
rợn to mắt, chuyện này làm sao có thể.
“Biểu hiện của em như vậy là sao? Không tin sao?” Uông Hạo Thiên bất mãn nhìn cô.
“Không phải.” Cô lắc đầu. Nhất định
là do mình bỏ đi khiến cho Thiên Tứ phát điên lên, đem tức giận
phát tiết lên trên người anh, nên mới đi tìm anh tính sổ. Cả
đời này cô đã định trước nợ anh rất nhiều.
“Có điều may mắn là anh ta tới tìm
anh tính sổ mới làm cho anh biết được em mang thai, nếu không
khiến em một mình chịu khổ, thì cái gì anh cũng không biết. Vậy mà em còn muốn gả cho anh ta, thật sự là to gan lớn mật.” Giọng điệu Uông Hạo Tiên mang theo trách cứ, nhưng trong ánh mắt lại
hàm chứa đau lòng.
Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh.
“Cho nên anh cùng Daisy ly hôn, phải không? Thế nhưng sao cô ấy lại có thể đồng ý, cô ấy đã từng nói bất kể như thế nào đều
sẽ không buông tay.”
“Đúng vậy, vốn dĩ phải ly hôn ngay
lúc đó. Chẳng qua trước tiên anh không thể để cho em cùng con
chịu tủi thân, anh muốn cho em một thân phận quang minh chính đại. Thật ra, Daisy đã chuẩn bị xong đơn ly hôn.” Uông Hạo Thiên nói,
quả thật là đối với Daisy tràn ngập cảm kích.
“Nhưng nếu như anh cứ ly hôn với Daisy
như vậy, cô ấy phải làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi nghĩ, Daisy yêu anh như vậy, phải rời khỏi anh nhất định rất đau khổ.
“Chuyện đó không phải chuyện em cần
quan tâm, em chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, cho con là được
rồi.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, cô quan tâm có phải nhiều lắm
không, đã như vậy rồi còn có tâm tư đi quan tâm người khác.
“Em cùng con đều rất tốt.” Nhắc đến
cục cưng, vẻ mặt cô liền trở nên hạnh phúc. “Đúng rồi, sao anh
lại biết em ở đây?” Vấn đề này cô rất tò mò.
“Anh cũng không biết, là Thiên Lỗi cho anh địa chỉ cùng vé máy bay. Nghe được tin tức của em, anh
thật không có thời gian để ý, liền cầm vé máy bay chạy đến
đây. Bây giờ anh cũng rất thắc mắc tại sao cậu ta lại biết được tin tức của em.” Uông Hạo Thiên cũng rất tò mò.
“Gọi điện thoại hỏi thử xem.” Thích
Vi Vi nói, cô thật muốn biết thật ra anh ta có phép thần thông gì mà có thể biết được tin tức của cô. Uông Hạo Thiên gọi tới điện thoại của
Sở Thiên Lỗi liền hỏi anh làm sao mà biết được Thích Vi Vi ở
đây. Lúc này mới để điện thoại xuống nghi hoặc nhìn cô.
“Sao vậy? Anh ta nói gì vậy? Sao lại biết em ở đây?” Thích Vi Vi nhìn anh hỏi, biểu hiện của anh như vậy là sao.
Uông Hạo Thiên liếc nhìn cô một cái, hơi nhíu mày: “Em biết Cao Vĩ sao?”
“Cao Vĩ?” Thích Vi Vi trừng to mắt.
“Thế giới sẽ không nhỏ như vậy chứ, bọn họ cũng quen Sở Thiên
Lỗi sao? Bọn họ là bạn bè sao?”
“Không tính là bạn bè, có điều Cao
Vĩ là kỹ sư cấp cao ở công ty anh. Bọn em sao lại quen biết?”
Uông Hạo Thiên càng thêm khó hiểu, cô cùng cả nhà bọn họ ở
cùng một chỗ, chẳng lẽ là bạn bè thân thiết. Cũng không đúng, tiền lương của Cao Vĩ rất cao, nếu như là bạn bè, trước kia cô gặp khó khăn vì sao anh ta không giúp đỡ, cho dù là đến để
cầu tình cũng có thể mà.
“Bọn em là ngẫu nhiên quen biết ở đây thôi. Bởi vì con trai của anh ta rất đáng yêu, em cùng với cậu
bé chơi đùa với nhau, cho nên quen biết.” Thích Vi Vi giải thích
đơn giản, không nói rõ sự tình cho anh biết, cô cũng tin rằng Cao Vĩ cùng với vợ của anh ta không hy vọng mình nói ra chuyện
của bọn họ.
“Thì ra là như vậy, chẳng trách Thiên Lỗi nói cậu ta nhìn thấy ảnh của em ở trên điện thoại di
động của Cao Vĩ.” Uông Hạo Thiên gật đầu. “Nhưng em thật đúng
là, ai cũng làm quen, cũng không sợ người ta là người xấu sao.”
“Xin anh đó, có nhiều người xấu như
vậy sao, lại nói bọn họ một nhà du lịch, có trẻ con, em tin
tưởng bọn họ không phải là người xấu. Có điều, dù thế nào em cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện trùng hợp như thế, chỉ nhờ
một bức ảnh mà lại có thể khiến anh tìm được em.” Thích Vi Vi nói, chẳng lẽ đây là duyên phận, là do cô cùng anh hữu duyên
sao?
“Em còn dám nói, nếu không phải bây
giờ anh tìm được em, em tính đến khi nào mới chịu trở về?” Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô.
“Chuyện này sao?” Thích Vi Vi giả vờ suy nghĩ một lát, cố ý nói: “Em nghĩ em sẽ ôm con trở về.”
“Em dám, em hỏi qua ý kiến của con
sao? Nó có nguyện ý không?” Nếu cô thật sự lâu như vậy mới trở về, mình còn không phát điên ư.
“Con đang ở trong bụng em, em quyết
định.” Thích Vi Vi đắc ý nhìn anh, ai bảo anh không mang thai
chứ, đây là đặc quyền của phụ nữ.
“Em đừng quên nó cũng là con anh, anh cũng có quyền quyết định.” Uông Hạo Thiên nói, cô lại dám uy hiếp mình.
“Em có nói qua nó là