
được vướng mắc trong lòng.
Thoải mái ngủ một giấc, đứng dậy đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy anh và Daisy đang ở dưới nói
chuyện, trên bàn bày rất nhiều lễ vật.
“Vi Vi, em tỉnh rồi à?” Uông Hạo Thiên hỏi.
“Vâng, hai người định ra ngoài sao?” Cô kỳ quái hỏi.
“Vi Vi, Hạo Thiên muốn dẫn cô về nhà, sẵn dịp cầu hôn luôn, mua lễ vật để lấy lòng mẹ vợ.” Daisy cười nói.
Thích Vi Vi hơi chút ngượng ngùng nhìn anh, anh nghĩ thật chu đáo.
“Daisy, vậy bọn anh đi trước.” Uông Hạo Thiên cầm lễ vật cùng cô đi ra cửa.
Bà Thích hai mắt đẫm lệ nhìn vào
tấm hình của con gái, đã hơn một tháng rồi, thật ra con bé đi
đâu, cũng không gọi về một cuộc điện thoại, nó không lo lắng cho bà chút nào sao.
Trong một tháng này bà cũng càng
hối hận, nếu thái độ của mình không cứng rắn như vậy, có lẽ
Vi Vi cũng sẽ không bỏ đi, lúc này chỉ cần cô quay về, cái gì
mình cũng đều bỏ qua.
“Rầm rầm rầm…” Tiếng gõ cửa vang lên, sẽ là ai đây, bà lau nước mắt đi mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy bên ngoài là con gái ngày nhớ đêm mong, bà ngẩn người, cô đã quay về.
“Mẹ, con đã trở về. Mẹ có khỏe không?” Thích Vi Vi nói xong, ôm lấy bà, nước mắt liền chảy xuống.
“Con bé chết tiệt này, con đi đâu vậy? Vì sao không nói cũng không gọi điện thoại?” Bà Thích vừa đau
lòng lại vừa tức giận, lấy tay đánh lên lưng của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ, con không phải cố ý.” Thích Vi Vi biết mẹ nhất định rất lo lắng cho mình.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Tâm tình bà Thích thoáng bình phục một chút, bây giờ cái gì cũng đều không quan trọng, con gái an toàn là quan trọng
nhất.
Đột nhiên nhìn thấy Uông Hạo Thiên đứng ở phía sau cô. Chẳng lẽ là anh ta tìm Vi Vi trở về?
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Nhìn thấy hai người đã qua cơn kích động, Uông Hạo Thiên trực
tiếp sửa miệng từ “dì” thành “mẹ”.
Dọa Thích Vi Vi giật mình, mẹ còn
chưa đồng ý đâu, mà anh dám kêu như vậy. Chết rồi, mẹ có thể
làm anh mất mặt không?
Bà Thích cũng sửng sốt, có điều lần này không làm anh mất mặt, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười, mặc
dù không trả lời nhưng lại nói: “Tất cả cùng vào đi.”
“Cám ơn mẹ.” Uông Hạo Thiên lập tức cầm lễ vật đi vào nhà.
Thích Vi Vi nhìn anh, anh còn gọi
thành quen, anh lại nháy nháy mắt với cô, ra vẻ làm vui lòng
người lớn là bổn phận của anh.
Bà Thích lấy một ly trà cho anh, lại
cầm cho cô một ly sữa. “Vi Vi, có khát không? Về sau nếu khát
chỉ có thể uống nước trái cây cùng sữa thôi, biết chưa?”
“Cám ơn mẹ, con biết rồi.” Thích Vi
Vi cười, những lời này của mẹ ý tứ chính là bà chấp nhận
anh, cũng chấp nhận đứa bé này, cô rốt cuộc cũng có thể thả
lỏng. Hàn huyên vài câu Uông Hạo Thiên trực
tiếp hỏi: “Mẹ, con cùng Vi Vi muốn cử hành hôn lễ, mẹ xem thử
có ý kiến gì không? Chẳng hạn như hôn lễ cử hành như thế nào, áo cưới, một số đồ vật nữa.”
“Mẹ không có ý kiến gì, hôn lễ là
chuyện của người trẻ tuổi bọn con, Vi Vi thích là được rồi.
Chỉ cần không quá mức, mẹ đều có thể đồng ý.” Bà Thích nói,
bà không có nhiều yêu cầu như vậy, dù sao đây cũng là hôn lễ
của con gái.
“Vậy được rồi, chúng con sẽ chuẩn
bị theo ý thích của mình.” Uông Hạo Thiên gật đầu, anh sẽ cho
cô một hôn lễ có một không hai.
“Các con tự chuẩn bị đi.” Bà Thích lại nhìn con gái ở một bên. “Có điều Vi Vi mẹ có một yêu cầu duy nhất.”
“Mẹ, mẹ không cần phải nói, con sẽ
không đồng ý.” Tuy rằng mẹ chưa nói nhưng mà Thích Vi Vi lập
tức liền hiểu được bà muốn nói gì, trực tiếp cự tuyệt.
Uông Hạo Thiên kỳ quái nhìn vẻ mặt của hai người, có chuyện gì?
“Vi Vi, bất kể thế nào ông ấy cũng
là ba của con, chuyện trước kia đã đều là chuyện quá khứ rồi, tính toán cũng không thay đổi được gì. Chúng ta phải học cách
chấp nhận, mặc kệ con có tha thứ hay không ông ấy cũng là ba
của con, bản thân mẹ cũng đã buông xuống được, con vẫn không thể
sao? Con không muốn để ông ấy đưa con đi vào lễ đường sao?” Bà Thích nói.
“Mẹ, có Hạo Thiên nắm tay con là đủ
rồi, con không phải không tha thứ ông ấy. Con đã không còn hận
ông ấy nhưng mà không thể thuyết phục bản thân chấp nhận. Mẹ, con cũng không tin mẹ thật sự không hận ông ấy.” Thích Vi Vi nhìn
mẹ, vẫn cự tuyệt.
“Đương nhiên là mẹ hận ông ấy, thật
ra thầy giáo nói đúng, hận ông ấy có thể khiến cho mình vui
vẻ sao? Nếu không thể, sao bản thân không buông tha, làm cho mình
vui vẻ một chút, nửa đời trước mẹ đã trôi qua rất khổ sở,
nửa đời sau mẹ muốn vì chính mình mà sống.” Không ph