
lấy lại tiền. Bà đưa tiền cho tôi, tôi lập tức sẽ
đi.”
“Ngại quá, tôi không cầm tiền của cô, tôi lấy chính là tiền của chồng cũ tôi. Nếu cô không có
chuyện gì thì mời đi nhanh cho, tôi cũng không có thời gian cùng cô nói nhảm.” Bà Thích nhíu mày nói.
“Lý Cầm, bà đừng có quá đáng.” Dương Vũ Tình bị chọc giận, muốn đưa tay lên đánh bà.
“Bà muốn làm gì? Muốn giương oai thì biến đi nơi khác.” Thích Vi Vi nói xong, chắn trước mặt mẹ,
bắt lấy cánh tay của bà ta.
“Thích Vi Vi, cô là cái thá gì, có
bản lĩnh cô đi tìm kẻ có tiền, dùng tiền của tôi để mua nhà
ở, cô ở an ổn sao?” Dương Vũ Tình thét lớn.
“Bà đoạt chồng của người khác còn
thanh thản như vậy sao tôi lại không an ổn chứ. Còn nữa, tôi không
dùng tiền của bà, tôi dùng là tiền của ba tôi.” Thích Vi Vi cố ý chọc tức bà ta.
“Vũ Tình, em làm gì vậy? Buông tay, ai bảo em tới đây?” Thích Vĩ thở hổn hển chạy tới giữ chặt tay bà.
Dương Vũ Tình nhìn thấy ông đến đây,
vừa rồi chịu uất ức lập tức phát tác, vừa khóc vừa lấy tay
đánh ông: “Thích Vĩ, ông là đồ khốn. Ông dùng tiền tôi và ông
vất vả kiếm ra, thừa dịp tôi đưa con ra ngoài, lén mang cho bọn
họ, sao ông có thể đối mặt với tôi và con đây.”
Bà Thích cùng Thích Vi Vi chỉ mắt
lạnh nhìn bà ta, không phải bọn họ không đồng tình mà là bà
ta xứng đáng, lúc trước cướp chồng của người khác nên nghĩ
đến có ngày hôm nay.
“Được rồi, em đừng làm anh mất mặt,
cùng anh trở về đi.” Thích Vĩ cầm tay bà, bà khiến đầu của
mình đều không ngẩng lên nổi nữa.
Uông Hạo Thiên luôn thờ ơ lạnh nhạt,
anh không tin là trên đời còn có người phụ nữ không biết xấu
hổ như vậy. Dù cho Thích Vĩ có đưa tiền thì cũng là việc cần phải làm, may mắn người đàn ông này còn có lương tâm.
“Tôi không đi, hôm nay không lấy lại
được tiền tôi sẽ không đi. Đó là tiền tôi vất vả kiếm được,
dựa vào đâu mà cho người khác sử dụng.” Dương Vũ Tình chính là
không nuốt trôi được cơn tức này.
“Thật là buồn cười, mẹ tôi dùng
tuổi xuân bồi dưỡng được ông chồng không phải cũng cho bà sử dụng sao. Nếu không phải là nhờ ba, bà cho là bà có bản lĩnh kiếm được tiền sao?” Thích Vi Vi cực kỳ xem thường bà ta.
“Chúng ta nói chuyện có đến lượt cô
nói sao. Cô câm miệng cho tôi, nếu như cô có bản lĩnh thì cô
đừng dùng tiền của tôi.” Dương Vũ Tình căm hận nói với cô.
Lúc này Uông Hạo Thiên nhịn không nổi
nữa liền đi qua, từ trên người lấy ra một tờ chi phiếu viết lên trên một vài số hai cùng với mấy số không đằng sau trực tiếp
đưa cho bà ta: “Hai trăm vạn phải không? Mời bà cầm lấy và lập
tức biến mất trước mặt tôi.”
Dương Vũ Tình cầm chi phiếu trong tay, nhìn anh đột nhiên xuất hiện. Anh ta là ai vậy?
Thích Vĩ cũng ngây ngẩn cả người, ai mà vung tay mạnh bạo như vậy, nhìn bọn họ hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
Bà Thích lúc này rất đắc ý: “Hai
người vẫn không biết phải không? Tôi giới thiệu với hai người,
đây là con rể của tôi, Uông Hạo Thiên.”
“Uông Hạo Thiên?” Thích Vĩ cùng Dương Vũ Tình liếc mắt nhìn nhau. Sao nghe quen tai vậy?
Thích Vi Vi lấy tay khoác tay anh nhìn bọn họ, cô lạnh lùng châm biếm: “Bà không phải nói tôi đi tìm
kẻ có tiền sao? Bây giờ tôi liền tìm một người, tập đoàn Uông
thị hai người chắc là biết chứ, tôi lập tức sẽ trở thành Uông
tổng phu nhân, không biết có tính là gả cho người có tiền
không.”
“Tổng tài Uông thị, Uông Hạo Thiên?”
Dương Vũ Tình hít một hơi khí lạnh, không thể tin được nhìn
bọn họ, sao bọn họ lại quen biết.
“Vi Vi, có thật không? Con thật sự sẽ gả cho Uông Hạo Thiên?” Thích Vĩ cũng không thể tin được, chính mình nghe được tin tức này cũng rất kinh hãi rồi.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
Uông Hạo Thiên ôm cô vào trong ngực,
nhìn bọn họ nói: “Tôi sắp cùng Vi Vi kết hôn, ân oán trước kia
của các người tôi không có cách nào xen vào, cũng không muốn
xen vào, có điều, từ giờ trở đi tôi sẽ không để cho mẹ cùng Vi Vi chịu một chút ấm ức. Nếu như có người gây phiền toái cho
họ, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo, tôi có thể làm cho kẻ đó trong tích tắc táng gia bại sản.” Lời nói cuối cùng nói rất nặng và cũng thật rõ ràng.
Giọng điệu uy hiếp của anh khiến Dương
Vũ Tình nhìn không được rùng mình một cái, lặng lẽ trốn phía sau Thích Vĩ, chi phiếu trong tay cũng nhét vào trong tay ông.
Thích Vĩ trừng mắt nhìn bà một cái, bây giờ mới biết sợ và hối hận thì lúc trước đi làm gì. Thích Vĩ cầm chi phiếu trong tay một
lần nữa bỏ vào trong tay Thích Vi Vi. “Vi Vi, ba biết con không
thiếu tiền, cũn