
g không cần số tiền này, nhưng đây là một chút
tâm ý của ba, hi vọng con nhận lấy, không hy vọng con từ chối.”
Thích Vi Vi cầm tờ chi phiếu này có
chút cảm giác phỏng tay, cô không muốn lấy, thật sự không muốn
lấy. Nhưng mà đem chi phiếu trả lại cho ba giống như khiến cho
ông bị bẽ mặt, cô cũng không muốn Dương Vũ Tình dễ chịu, nghĩ
một lát cô đem tiền đưa cho mẹ. “Mẹ, số tiền này mẹ cầm đi.”
“Được, mẹ sẽ thay con cầm.” Bà Thích
biết cô đã hết sức nhượng bộ, có một số vết nứt cần phải
có thời gian để hàn gắn.
“Khi nào kết hôn thì báo cho ba biết
một tiếng.” Thích Vĩ nhìn đứa con gái hiểu chuyện trước mắt,
cảm xúc nói không nên lời, ông có con trai, có con gái nhưng
không cách nào hưởng thụ hạnh phúc cha con.
“Chuyện đó nói sau.” Thích Vi Vi chỉ
thản nhiên nói một câu, trong lòng vẫn không thể tha thứ ông, có thứ tình cảm không thể dùng tiền có thể bù đắp được.
“Vậy ba đi trước.” Bị con gái trực
tiếp cự tuyệt, trên mặt Thích Vĩ có chút chua xót, dẫn Dương
Vũ Tình rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng thê lương của ba,
trong lòng Thích Vi Vi cũng có chút chua xót, thế nhưng cô không
rõ vì sao ông lại vì người đàn bà kia mà vứt bỏ vợ con.
“Được rồi, Vi Vi, Hạo Thiên, buổi trưa hai đứa ở lại đây ăn cơm, mẹ làm món sở trường cho hai đứa
ăn.” Bà Thích nhìn thấy bộ dạng xám xịt của bọn họ thì rất vui vẻ, oán khí trước kia rốt cục đã phát tiết ra ngoài.
“Vâng, mẹ muốn con đi cùng không? Con đặc biệt muốn thử cảm giác đi chợ mua đồ ăn.” Uông Hạo Thiên lấy lòng nói.
“Không cần, con ở nhà với Vi Vi đi.” Bà Thích nở nụ cười, chỉ sợ anh còn chưa từng đi chợ mua rau đâu.
Sau khi mẹ đi, Thích Vi Vi mới nhẹ
nhàng tựa vào trong ngực của anh thở phào. “Cửa của mẹ cuối
cùng đã qua, chỉ là không biết bác Hoàng có thể tha thứ cho em
không.”
“Đừng lo lắng, tất cả đã có anh
rồi. Trước đây anh cùng Hoàng Thiên Tứ đã gặp mặt.” Uông Hạo
Thiên ôm lấy cô, đột nhiên đề nghị nói: “Vi Vi, không bằng em đối với Hoàng Thiên Tứ giống như anh cùng với Daisy, thế nào?”
“Thế nào cái gì?” Thích Vi Vi không rõ nhìn anh.
“Ý của anh là nói, không bằng em
nhận ba mẹ Hoàng Thiên Tứ làm ba mẹ nuôi, như vậy anh ta vẫn là anh Thiên Tứ của em, hai nhà vẫn biến thành người một nhà.”
Uông Hạo Thiên nói, làm như vậy là biện pháp tốt nhất.
“Đúng vậy.” Hai mắt Thích Vi Vi tỏa
sáng, ôm cổ của anh. “Thông minh, thưởng cho một cái.” Nói xong
hôn anh một cái.
“Thưởng cho nhiều một chút được không?” Uông Hạo Thiên lòng tham không đáy nâng mặt của cô.
“Không được, đừng làm loạn, mẹ em sắp về rồi.” Thích Vi Vi mỉm cười tránh anh.
Lúc ăn cơm bọn họ đem ý nghĩ này
nói với mẹ, bà rất ủng hộ. Vì thế cô liền gọi điện thoại
cho Hoàng Thiên Tứ.
Hoàng Thiên Tứ vừa nhận được điện
thoại của cô liền vội vàng chạy từ trong công ty lại đây, đã
nhìn thấy cô cùng Uông Hạo Thiện ngồi ở chỗ kia, lập tức đi qua
hỏi: “Vi Vi, em đã trở về, ở bên ngoài sống có được không?”
“Thiên Tứ, anh ngồi xuống trước đi. Em rất khỏe.” Thích Vi Vi thật cảm động sự quan tâm của anh, cho
dù mình phản bội anh, anh vẫn quan tâm mình trước sau như một.
Uông Hạo Thiên thấy anh quan tâm cô như vậy có chút ghen, vẫn là ngồi ở một bên không ngắt lời bọn họ.
“Vi Vi, rốt cuộc em đi đâu vậy?” Hoàng Thiên Tứ nhìn bộ dạng cô hoàn hảo vô khuyết cũng yên tâm.
“Vân Nam, em đi Vân Nam.” Cô nói.
“Vân Nam?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô, cô
luôn muốn đi Vân Nam, vốn dĩ trước kia mình liền định nếu như
mình cùng Vi Vi kết hôn sẽ đi du lịch hưởng tuần trăng mật ở
Vân Nam.
“Thiên Tứ, sau khi em đi, anh giải
thích với hai bác như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”
Thích Vi Vi quan tâm nhất chính là điều này.
“Trước kia anh đã nói với bọn họ là anh yêu người khác, lần này nói, khiến em tức giận bỏ đi, cho
nên bọn họ chửi mắng anh một trận. Em không cần lo lắng.” Hoàng Thiên nói, anh đương nhiên sẽ không để cho ba mẹ tức giận cô.
“Cám ơn anh, Thiên Tứ. Anh luôn suy
nghĩ cho em như vậy, lần này trở về em muốn cùng anh ấy kết
hôn.” Thích Vi Vi nói xong, nhìn qua Uông Hạo Thiên ở bên cạnh.
“Chúc mừng anh.” Khóe môi Hoàng Thiên
Tứ lộ ra một nụ cười chua sót, nhưng chuyện này chính mình đã
sớm nghĩ đến.
“Hoàng Thiên Tứ, tôi vẫn luôn không có cám ơn anh, đúng không? Cám ơn anh nói cho tôi biết Vi Vi mang
thai.” Giờ phút này Uông Hạo Thiên thật chân thành cảm ơn, bằng
không anh còn không biết làm sao bây giờ đâu.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi không phải
cam tâm tình nguyện. Nếu có thể tôi sẽ không đem Vi