
Vi nhường cho anh, nhưng mà bây giờ anh cũng đừng vội đắc ý, nếu anh đối xử
với Vi Vi không tốt tôi sẽ cướp lại cô ấy.” Hoàng Thiên Tứ cố
ý uy hiếp nói.
“Anh chắc chắn sẽ không có cơ hội này đâu. Hôm nay đến tìm anh là muốn bàn bạc với anh một chuyện.”
Uông Hạo Thiên nói.
“Chuyện gì?” Hoàng Thiên Tứ nhìn bọn họ.
Uông Hạo Thiên cầm tay cô: “Vi Vi vẫn
thường nói anh luôn giúp đỡ cô ấy vào những lúc khó khăn nhất, cô ấy không muốn bởi vì cô ấy gả cho tôi mà mất đi quan hệ
với anh. Trong lòng cô ấy cũng luôn cảm giác có lỗi với anh,
thực lòng mà nói, tôi cũng không muốn để cho cô ấy mất đi một
người bạn thân thiết như vậy, cho nên tôi nghĩ để cho cô ấy nhận
ba mẹ của anh làm ba mẹ nuôi. Hai người vẫn sẽ là người một
nhà, chẳng qua chỉ là thay đổi một phương thức khác mà thôi,
không biết anh có đồng ý không?”
“Thiên Tứ, anh đồng ý không?” Quả thật
Thích Vi Vi có chút lo lắng, sợ anh cho là mình đổi một phương
thức khác để báo đáp anh.
Hoàng Thiên Tứ nở nụ cười “Có phải
anh trèo cao rồi không? Có điều, anh đồng ý, anh vĩnh viễn vẫn
là anh Thiên Tứ của em.”
“Cám ơn.” Thích Vi Vi cũng cười, nụ cười phát ra từ trong đáy lòng.
“Được rồi, nếu như vậy thì hai người tìm một thời điểm thích hợp đi thăm hỏi một chút.” Uông Hạo
Thiên cũng rất vui mừng.
“Không bằng ngay chiều nay đi. Vi Vi, em cùng với anh về nhà.” Hoàng Thiên Tứ đề nghị nói.
“Được.” Thích Vi Vi gật đầu, quay đầu nói với anh: “Hạo Thiên, lúc này anh không nên đi cùng, chờ bọn
em giải thích rõ ràng mọi chuyện trước, tránh cho càng làm
càng loạn.”
“Được rồi, vậy anh ở bên ngoài chờ em.” Uông Hạo Thiên đồng ý.
“Tôi nghĩ anh vẫn nên về nhà trước,
ba mẹ tôi nhất định sẽ giữ Vi Vi ở lại ăn cơm tối, chờ ăn cơm
xong tôi sẽ đưa cô ấy trở về.” Hoàng Thiên Tứ nói.
Uông Hạo Thiên nhìn cô, thấy cô gật đầu mới lên tiếng: “Vậy cũng được.”
Ông bà Hoàng nhìn thấy Vi Vi xuất
hiện đều là vẻ mặt áy náy, cầm lấy tay cô không ngừng giải
thích: “Vi Vi, đều là Thiên Tứ không tốt, chúng ta đã mắng nó
rồi, con đừng để ý, cố gắng chăm sóc sức khỏe, đứa bé là quan
trọng nhất.”
“Không đâu ạ.” Thích Vi Vi vội vàng phủ nhận. “Chú, dì, là con không tốt, thật ra con cũng thích người khác.”
Câu nói này khiến cho bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn cô hỏi: “Con cũng thích người khác,
rốt cuộc sao lại thế này?”
“Để cho con nói đi.” Hoàng Thiên Tứ
tiếp nhận câu chuyện. “Trước kia, lúc vẫn còn đi học, bọn con
vẫn cho rằng bọn con yêu nhau, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp,
tiếp xúc với nhiều người, bọn con mới phát giác ra giữa chúng con chỉ là tình cảm anh em mà thôi. Nhưng mà ai cũng ngại không muốn mở miệng nói chia tay, cứ như vậy vẫn kéo dài cho đến
lúc mọi người cứ nghĩ rằng bọn con yêu nhau. Lần trước Vi Vi
mang thai, đứa bé không phải là của con nhưng mà dì Thích đương
nhiên nghĩ là của con, cho nên mới nói cho mọi người. Mọi người lại một lòng một dạ chuẩn bị hôn lễ cho bọn con, nhưng mà
bọn con ai cũng không muốn, sau đó mới nói thẳng với nhau, chỉ
là, lại sợ nói sẽ khiến cho mọi người đau lòng, cho nên dưới
tình thế khó xử này Vi Vi mới bỏ đi.” Đây là từ lúc ở trên
đường anh cùng với Vi Vi đã thương lượng tốt lý do, chỉ có như
vậy bọn họ mới không nói cái gì, dù sao bọn họ ai cũng sai.
Nhà họ Hoàng, mọi người càng nghe sắc
mặt càng khó coi, thì ra đứa bé trong bụng của cô không phải
là của Thiên Tứ, hại bọn họ đau lòng lâu như vậy.
“Chú, dì , thật xin lỗi! Con không
phải cố ý muốn khiến cho mọi người đau lòng, nên xin hãy tha thứ cho con.” Thích Vi Vi cúi đầu thật thấp.
“Đứng lên đi.” Bà Hoàng đỡ lấy cô,
trách cứ bọn họ: “Cái này cũng không thể hoàn toàn trách con
được, Thiên Tứ cũng có sai. Hai đứa đã không yêu nhau vì sao
không nói rõ với chúng ta, chúng ta là người không thấu tiình
đạt lý sao.”
“Lần này các con thật sự là gây ra
sai lầm lớn, các con có biết hôn lễ đột nhiên hủy bỏ, thân
thích, bạn bè sẽ nói như thế nào không? Chúng ta cũng không
biết nên giải thích như thế nào.” Ông Hoàng vẫn có chút tức
giận.
“Ba, là chúng con không lo lắng chu toàn, thực hiện thiếu ổn thỏa.” Hoàng Thiên Tứ chủ động nhận sai.
“Được rồi, mọi chuyên đã đến nước
này chúng ta còn có thể làm sao được, cũng không thể đánh
mắng các con.” Ông Hoàng nói, mọi chuyện cũng chỉ có thể mặc
kệ đến đâu thì đến thôi.
“Chú, dì, thật ra hôm nay con đến,
đầu tiên là xin hai người tha thứ, thứ hai là có một điều
thỉnh cầu, hi vọng hai