XtGem Forum catalog
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324850

Bình chọn: 8.5.00/10/485 lượt.

ngoài.

Thích Vi Vi âm thầm cảm thấy may mắn,

cũng không cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, là cô uống

rượu rồi rơi vào trong nước sao? Tại sao cô lại không có ấn tượng gì cả? Lơ đãng nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần tám giờ rưỡi, không tốt,

bị muộn rồi, hôm nay cô phải tham gia cuộc thi Tiếng Anh, bất chấp tất

cả, cầm quần áo đặt bên cạnh mặc vào người, nhanh chóng chạy ra

ngoài………..

Cuối cùng cũng chạy đến địa điểm thi trước một phút.

“Vi Vi, tại sao bây giờ cậu mới đến?” Đàm Tiếu Tiếu vẫy vẫy tay gọi cô.

“Ngủ quên.” Cô tùy tiện tìm một lý do.

Sau khi làm xong công việc ở cửa hàng

tiện lợi và chia tay với Tiếu Tiếu, trong lòng Thích Vi Vi liền mang

theo lo lắng bất an đi về biệt thự, cô nhớ rõ hành vi khác người tối hôm qua của mình, dường như cô cũng nhớ rõ, cuối cùng anh ta cũng đã rất

tức giận, hôm nay, anh ta có thể sẽ tính sổ với mình hay không?………….

Nhìn thấy xe của anh đậu ở trước cửa,

trong lòng cô hồi hộp một chút, anh ta đã trở lại, làm sao bây giờ? Thôi thì đến đâu hay đến đó, cứ mặc kệ, nếu anh ta muốn truy cứu thì cứ nói

là mình uống say, anh ta có thể làm gì bây giờ?

Có điều khi cô vừa mở cửa ra, anh thản nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn như ngày thường: “Em trở về rồi à, trên bàn có thức ăn khuya vẫn còn nóng, mau ăn đi.”

Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, anh

ta đang làm cái gì vậy? Không có tức giận? Hay là sự yên lặng trước khi

nổi lên cơn bão táp, cô kiên trì nói: “Tôi không đói bụng.”

“Ừm, vậy thì đi ngủ sớm một chút đi.” Uông Hạo Thiên thật bình thản lên tiếng, sau đó tự mình lên lầu trước.

Cô trợn tròn mắt, đã xảy ra chuyện gì

vậy? Anh ta hoàn toàn không có truy cứu? Đây cũng không phải là tính

cách của anh ta nha……………

Nhưng cô càng ngày càng há hốc mồm,

choáng váng suốt cả ba ngày, ba ngày qua, Uông Hạo Thiên đối xử với cô

rất khách sáo, lời nói của anh cũng không thích hợp cho lắm, giọng điệu

còn mang theo quan tâm, nhưng càng như vậy thì trong lòng cô càng lo

lắng, luôn luôn cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình không bình thường,

chỉ là không bình thường ở chỗ nào thì cô không nói được, muốn hỏi, lại

không dám hỏi, may mắn là cô nhận được điện thoại của Hoàng thiên Tứ,

nói ngày mốt sẽ trở về.

Cô vẫn giống như trước đây, cùng ăn cơm tối với anh, không khí trên bàn ăn thật im lặng, không nghĩ tới anh đột nhiên mở miệng: “Em đến đây được bao nhiêu ngày rồi?”

“Hả?” Thích Vi Vi ngây ra một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: “Mười hai ngày.” Anh ta hỏi chuyện này để làm gì?

“Đã mười hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh.” Anh gật gật đầu, trong lời nói dường như có ngụ ý khác.

“Đúng, quả thật rất nhanh.” Thích Vi Vi không biết anh muốn làm gì? Thuận miệng nói theo.

“Tối mai, nên hoàn thành giao dịch của chúng ta, em chuẩn bị một chút.” Uông Hạo Thiên hành động bất ngờ làm cho cô không kịp đề phòng.

“Cái gì?” Thích Vi Vi chấn động, trong lòng càng không có sự chuẩn bị trước, cái thìa trong tay cũng rơi xuống…………..

Uông Hạo Thiên nhìn thấy cái thìa rơi vỡ nát trên mặt đất, bất

chợt nhíu mày nói: “Phản ứng của em như vậy là sao? Giao dịch này không phải do

em đề nghị à?”

“Tôi…….” Ánh mắt Thích Vi Vi mang theo kinh hoảng, không biết

nên trả lời anh như thế nào, trong đầu chỉ có câu nói phải hoàn thành giao dịch

của anh.

“Em muốn nói cái gì?” Uông Hạo Thiên cố ý nhìn cô.

“Tôi….Tôi không muốn nói gì cả.” Thật ra cô nghĩ muốn đổi ý,

nhưng mà cô có thể đổi ý sao? Bởi vì cô không thể kiếm ra được một trăm năm

mươi vạn để trả lại cho anh.

“Ok. Nếu không muốn nói gì nữa thì cứ quyết định như vậy.

Tôi đã đợi rất lâu rồi, tôi quả thật rất mong đợi sẽ đến tối mai.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, đáy

mắt vừa mang theo ý cười lại ẩn chứa dịu dàng, mấy ngày nay anh vẫn luôn áp lực

chính mình, mỗi một lần nhìn thấy cô thì đều nghĩ đến hình ảnh lúc ở khách sạn,

lúc đó lại làm cho thân thể anh rục rịch.

Nghe được anh nói như vậy, tâm Thích Vi Vi bắt đầu luống cuống,

hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, dưới tình thế cấp bách đành phải nêu ra

lý do tồi tệ nhất: “Tôi…..Tôi không tiện, chờ vài ngày nữa có được không?”

“Không tiện?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch

lên một nụ cười khó hiểu.

“Anh cười cái gì?” Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm thì có

chút chột dạ.

“Em nói thử xem tôi đang cười cái gì? Nếu tôi nhớ không lầm

thì bây giờ em đã rất thuận tiện, không phải sao?” Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.

“Anh……..Làm sao anh biết?” Cô kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ

đêm đó ở khách sạn………..

“Tôi không biết, có điều, bây giờ em đã nói cho tôi biết.”

Khóe môi Uông Hạo Thiên mang theo nụ cười mưu mô, lúc này anh sẽ không nói cho

cô biết là chính anh đã giúp cô cởi quần áo.

“Tôi…….” Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh, cô biết bản thân

đã bị lừa, rơi vào bẫy của anh.

“Không cần giải thích, tôi ăn no rồi, em cứ từ từ ăn, nhớ rõ

ước hẹn tối mai của chúng ta.” Uông Hạo Thiên buông muỗng đũa, nghĩ đến đêm mai

tâm tình liền tốt lên.

Thích Vi Vi nhìn thấy anh đi lên lầu, lúc này mới dằn mạnh

đôi đũa xuống bàn, còn bảo cô từ từ ăn