Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324124

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

?”

Lâm Duệ, Phương Kiệt và đám người bọn họ âm thầm nắm tay thật chặt.

Lúc này Lâm Duệ có trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, nhìn về phía Bách Sanh. Hắn và Bách Sanh khi ở trường cảnh sát được lựa chọn làm nằm vùng. Ba

năm nay đi theo Đường Hữu Thiên, có thể nói là đã niếm đủ mùi vị đau

khổ, làm đủ mọi chuyện. Lúc sinh mạng ở thời điểm mành chỉ treo chuông

hắn cũng chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế này. Khổ ba năm, cũng

chưa phải phải kết thúc mà như mới bắt đầu thôi.

Bách Sanh cuối đầu cười, chậm rãi đi về phía gã, vừa đi vừa cởi áo

khoác trên người xuống. Đến gần Doãn Thịnh, hấp cái tung ngay 1 quyền

vào má gã, Doãn Thịnh đưa tay ra đỡ. Lâm Duệ cùng với đàn em Doãn Thịnh

phía sau cũng muốn hành động, 2 bên mọi người bắt đầu rục rịch.

Doãn Thịnh đưa tay ý bảo đàn em gã phía sau dừng tay, sau đó tặng lại cho Bách Sanh 1 quyền trả đũa “Giận sao?”

Bách Sanh cười lạnh “Tôi nói rồi, thử tôi cũng phải có thời điểm chứ, không tin tôi thì cứ tìm Thiên Ca mà đổi người khác.”

Doãn Thịnh đưa tay khoác lên vai hắn, cười cợt nhã “Không phải không

tin, chỉ là có việc tốt đương nhiên muốn gọi cậu, thân phận của cậu như

thế phải lợi dụng thật tốt, phải xin lỗi người ba thị trưởng của cậu nữa chứ.”

Bách Sanh thoáng chút trầm mặt, ánh mắt sắc bén “Có ý gì, tôi nói rồi, ba tôi sớm đã từ tôi.”

“Cha con làm sao có thù dai.” Doãn Thịnh vờ có lòng tốt khuyên can

“Lần này, nếu cậu chịu tham gia, chúng ta sẽ có 1 món hời lớn, cả thành

phố N này sẽ không còn ai dám đụng đến chúng ta.”

Bách Sanh tỏ ý cười nhạo “Anh cũng thật nể mặt tôi, ba tôi dù gì cũng chỉ là thị trưởng thôi, chưa có năng lực đến thế đâu.”

Doãn Thịnh phe phẩy ngón tay trỏ, bày ra bộ mặt muốn nói nhưng lại thôi.

Bách Sanh chợt cảm giác rằng hình như hắn đã bỏ qua điều gì đó, hắn bỗng cả kinh “Chẳng lẽ …?”

Doãn Thịnh gật đầu tán thưởng “Chính xác, trừ ba cậu ra, thì còn rất

nhiều người khác.” sau đó gã đưa mắt nhìn về không gian phía trước “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Bách Sanh và Lâm Duệ trao đổi ánh mắt, tình huống bây giờ thật không

đoán được là tiếp theo sẽ xảy ra việc gì. Đội của họ chắc đã thông qua

máy nghe lén biết được mọi chuyện, không nên hành động thiếu suy nghĩ,

mọi việc bây giờ phải tùy cơ ứng biến.

Ngoài cửa truyền vào tiếng động cơ ô tô tắt hẳn, cửa sắt cũng được mở lên … cùng đó là 1 luồng ánh sáng lóa mắt ùa vào và 1 người đang tiến

đến. Bách Sanh nheo mắt nhìn về phía người đang đi tới, nhìn thấy liền

đờ người …. Là Cậu Ta!

Nhìn thấy người nọ đang hướng hướng kho hàng đi tới, vẫn như trước

bước đi tao nhã thanh thản. Lâm Duệ rốt cuộc cũng nhớ vì sao lại cảm

thấy cậu ta quen mặt. Tiểu Liêu gọi cậu ta là Chu Cảnh Lan. Tên họ Chu

đó chẳng phải là … theo bản năng Lâm Duệ nhìn về hướng Bách Sanh. Chỉ

thấy Bách Sanh thoáng sắc mặt đen lại khi nhìn thấy Chu Cảnh Lan nhưng

rất nhanh khôi phục lại trạng thái nhìn về phía cậu.

Ngón tay Chu Cảnh Lan nắm chìa khóa xe nhẹ nhàng chuyển động, bộ dạng bất cần đời so với tên nam sinh ngây ngô năm đó thật sự là khác xa 1

trời 1 vực.

Doãn Thịnh nhìn cậu mỉm cười “Đến đây.”

Chu Cảnh Lan chỉ cười vuốt cằm không nói lời nào. Sau đó nhếch khóe môi hướng Bách Sanh nói “Anh Bách Sanh, đã lâu không gặp.”

“Thật sự là …. rất lâu đó.” Phong thái của Bách Sanh cực kì tốt, nếu

như là Chu Cảnh Lan thì hắn đã hiểu tại sao nhiều năm như thế mà không

ai động được vào Doãn Thịnh. Năm đó khi xảy ra sự việc của Kim Uyển, Chu Cảnh Lan vẫn còn quá nhỏ tuyệt không có khả năng tham dự vào chuyện đó. Vậy thì người chống lưng cho gã là ai …. nếu là cậu ta … thì vấn đề trở nên càng phức tạp, Bách Sanh bỗng cảm thấy thật nhức đầu.

Ánh mắt Doãn Thịnh thoáng biến đổi, nụ cười yếu ớt hiện trên mặt “Thì ra 2 cậu quen biết sao?”

Chu Cảnh Lan đi đến ngồi vào phía đối diện Bách Sanh, chân bắt chéo,

ngã về phía sau ghế, 1 lúc mới lên tiếng “À … cũng coi như quen biết, em với em gái Dịch đại ca là bạn cũ.”

Doãn Thịnh chớp nhẹ mi, không trả lời nhận ra 2 người bên kia chắc

sắp nổi lên giông tố, thầm mừng rỡ quyết định làm người đứng ngoài cuộc.

“Lúc đó Dịch đại ca nổi tiếng là bảo vệ em gái kỹ lưỡng nha, làm cho

em đau khổ suốt 1 thời gian.” Cậu nói mang theo chút ý cười, nhưng nụ

cười đó trong mắt Bách Sanh nhìn thế nào cũng thật chướng mắt.

“Chu công tử hiện tại là muốn ôn lại chuyện cũ sao?” Bách Sanh chẳng

muốn cùng cậu lắm lời, đặc biệt là nói về chuyện của Tiểu Liêu. Từ khi

người này bắt đầu xuất hiện, hắn liền cảm thấy cực kì chán ghét.

Chu Cảnh Lan lại bày ra bộ dáng không hề sợ hãi “Hôm qua, có gặp Tiểu Liêu, đúng là con gái tuổi đôi mươi thay đổi nhiều, càng ngày càng đáng yêu.”

Bách Sanh tạm dừng động tác sau đó lập tức cười nói “Không ngờ là Chu công tử nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi vị hôn thê của tôi, nay tôi đại

diện Tiểu Liêu cảm ơn cậu.”

Chu Cảnh Lan thu lại ý cười, nhìn Bách Sanh nhưng không nói tiếp.

Doãn Thịnh nhìn lúc lâu cũng phát hiện ra điểm mấu chốt, nói cho cùng cũng là vì đàn bà. Trong lòng gã thầm khinh bỉ, chỉ là 1 cô gái ngu

ngốc có gì đặc biệt mà khiến


Polly po-cket