
ời cha luôn ra vẻ đạo mạo của
mày lúc còn trẻ cầm thú thế nào, HẢ?” Gã nói đến đây cơ hồ nghiến răng
ken két mà nói.
“Bây giờ, mỗi lần tao thấy lão ta ở trên ti vi tỏ ra bộ dạng thương
dân yêu nước, con mẹ nó thật kinh tởm. Còn ra vẻ như 1 đấng cứu thế.
Ngày trước, khi phá hoại gia đình người khác, sao 1 chút nhân tính cũng
không có.”
Bách Sanh nhíu mi, ánh mắt chăm chăm quan sát nòng súng tối tăm trước mặt. Doãn Thịnh dường như đang nhớ đến việc gì đó rất khó chịu, toàn
thân gã như đang ức chế mà rung rẩy. Bách Sanh như tìm thấy chút ánh
sáng, nhanh chóng nhấc chân đá bay khẩu súng trong tay gã.
Ánh mắt Doãn Thịnh bỗng biến hung ác, vung quyền hướng đến Bách Sanh. Thân hình của gã và Bách Sanh tương đối bằng nhau, hai người cùng lúc
tung quyền nhất thời khó phân cao thấp. Bách Sanh nắm chặt áo sơ mi gã,
tung cước đá tới vào bụng gã. Doãn Thịnh nhanh tay lẹ mắt đưa tay chống
lại động tác của hắn.
Doãn Thịnh phản đòn hạ vào sau lưng Bách Sanh 1 quyền, Bách Sanh cũng rất nhanh nắm chặt tay gã, trụ vai đẩy ngã gã.
Phản ứng của Doãn Thịnh rất nhanh, sau mấy hồi phân tranh. Bách Sanh cũng không nắm giữ được thế thượng phong.
Trong lúc này, thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng súng, Bách Sanh
không biết là bên ngoài giờ này rốt cuộc là đang trong tình huống gì.
Nhưng bất luận thế nào, hôm nay hắn cũng không để Doãn Thịnh chạy thoát.
Bách Sanh túm lấy Doãn Thịnh đến cái bàn trên khoan thuyền, đấm đá
liên hồi. Doãn Thịnh bị mất trọng lực ngã xuống đất. Thoáng cái đảo mắt, Bách Sanh cả kinh. Súng đang bên cạnh gã, tốt nhất hắn nên từ từ hành
động.
Doãn Thịnh cười lạnh từ từ đứng dậy, chỉa súng vào Bách Sanh. Hắn cay độc phun ra 1 ngụm nước bọt dính đầy máu. “Hôm nay, tao muốn người Dịch gia chôn sống cũng tao. Nhưng mày đừng lo lắng, rất nhanh thôi sẽ có cả nhà họ Dịch, còn có cả nhà Vinh Hưởng sẽ cùng xuống làm bạn với mày.
Tao không bạc đãi mày đúng không.” Gã càng gở cười lớn, ngón tay nhúc
nhích chạm vào cò súng.
Bách Sanh thoáng kinh hoàng “ĐOÀNG” 1 tiếng súng vang lên, nhưng
không phải của Doãn Thịnh. Bách Sanh nhìn người đứng phía sau Doãn
Thịnh. Sự xuất hiện của “cô ấy”, thật nằm ngoài dự đoán của hắn.
Từ lúc quay về nhà Bách Sanh đã cảm thấy Tiểu Liêu có gì đó khan
khác, cứ nắm chặt tay hắn không chịu buông. Cứ như cái đuôi bám theo hắn từ phòng này đến phòng khác. Bách Sanh cảm thấy buồn cười cũng không
biết làm gì với nó, hình như lâu rồi nó không có những hành động như thế này. Giữa bọn họ không biết từ lúc nào lại có 1 khoảng cách vô hình,
Tiểu Liêu cũng lâu rồi không có tinh thần như vậy.
Tiểu Liêu bị hắn ôm trong lòng, cầm sách
bản tiếng anh, bảo Bách Sanh đọc cho nó nghe. Bách Sanh gối đầu lên vai nó, vòng qua người nó lật sách ra “Tiểu Liêu, thật muốn anh đọc nguyên
văn tiếng anh cho nghe sao?”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu, giọng nói nũng nịu “Bách Sanh đọc tiếng anh, nghe rất êm tai.”
Bách Sanh cười cười, cằm tựa ở vai nó nhẹ nhàng cọ cọ đến khi nó phát cười khanh khách mới thôi. Nghe thấy tiếng cười giòn tan của nó, trái
tim hắn trở nên bình yên biết bao. Hắn mở trang đầu tiên ra bắt đầu đọc. Tiếng Anh của Bách Sanh vẫn rất khá, phát âm rất chuẩn. Tiểu Liêu rất
thích nghe hắn đọc tiếng anh, giọng hắn lúc đó đặc biệt gợi cảm và thu
hút.
Bách Sanh càng đọc càng như trở về với những ngày trong quá khứ. Cảm
giác được người trong ngực không còn quấy phá nữa, hô hấp cũng bắt đầu
trở nên điều đặn. Hắn mới nhẹ nhàng đặt sách xuống bên cạnh. Đầu Tiểu
Liêu theo đó cũng lệch ra, tóc dài lộn xộn xõa lên mặt. Bách Sanh đưa
tay giúp nó vén lên, rồi ôm nó vào lòng, khóe miệng dường như mang theo ý cười. Hắn nhịn không được hôn lên tóc nó. Thật sự là 1 cuốn tiểu thuyết chán phèo.
Bách Sanh ôm xoay vòng nó lại, mà nó vẫn không động đậy. Ngửi được
mùi sữa đâu đó trên người nó, hướng xuống hít sâu 1 hơi. Ngày mai sẽ bắt đầu triển khai hành động, hắn thật sự không biết nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với việc này, dùng tâm trạng thế nào để nói với nó câu “tạm biệt”.
Người nằm trong ngực mê man nói gì đó, thân mình không an phận nhúc
nhích. Bách Sanh để nó tùy ý cọ cọ trong ngực mình mà điều chỉnh tư thế. Không hề có ý muốn ôm nó về phòng ngủ. Cứ để hắn như thế này …. ôm nó
trong lòng.
Tiểu Liêu ngủ không ngon giấc, lòng ngực Bách Sanh thật ấm áp. Có
điều tư thế nửa nằm nửa ngồi này khiến nó không thoải mái lắm. Mơ màng
mở mắt ra, đèn bàn ở phòng khách tỏa ra 1 luồng sáng nhỏ đủ bao quanh 2
người họ. Nó nhìn phòng khách trước mặt lặng thinh, Bách Sanh gối cằm
trên đỉnh đầu nó nãy giờ mới nhẹ lên tiếng. Giọng nói có chút khàn khàn
tựa như xuất phát từ trong lồng ngực truyền ra “Tiểu Liêu, đồng ý với
anh 1 chuyện được không?”
“Không được.”
Bách Sanh sửng lại, nhoẻn miệng cười “Anh chưa nói chuyện gì mà em đã cự tuyệt rồi sao?”
“Ờ, cho nên đừng nói.”
Bách Sanh không nói tiếp nữa, trong lúc nhất thời cả 2 không biết làm sao đánh vỡ cục diện căng thẳng này. Tay Bách Sanh đang vòng trước
người nó từ từ di chuyển, vuốt ve bộ ngực nó. Thân