
dám đảm bảo ngày nào đó anh sẽ hoàn toàn bị đánh bại.
Đáng tiếc là tật xấu đó của anh…
Bạn gái? Ôi, tốt nhất là không nên tự chuốc lấy phiền phức.
Buổi chiều về đến công ty, Chu Luật Nhân phát hiện theo lệ cũ trên bàn còn có thêm một ly cà phê.
Khóe miệng anh nhịn không được mà nhếch lên, “Tiểu Thiến ra đây đi?” Về chỗ ngồi, anh hướng về người bên cạnh hỏi.
“Lúc nãy có người đàn ông đón Thiến tiểu muội đi rồi.” Vẻ mặt tươi cười của kẻ đầu xỏ bên cạnh thay đổi kì lạ. “Xong rồi, A Nhân không phải là Thiến tiểu muội muốn bỏ rơi anh chứ?”
“Tầm bậy.” Anh mỉm cười lắc đầu.
Nhân viên linh hoạt xuất sắc không cần ngồi trong xe đợi lệnh tới nỗi bị bệnh trĩ, đều là ở công ty của bọn họ, bình thường không có công việc không phải mỗi người làm mỗi việc, thì là bày biện nhạc hội ăn chơi thoải mái, không phải thời gian trực, thì trong văn phòng náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là gần đến giờ tan làm.
“A, Thiến tiểu muội về rồi.” Đột nhiên có người la lên.
Kêu lên chưa đến hai giây, bóng dáng của Sở Tiểu Thiến liền xuất hiện ở cửa công ty, phía sau còn có một người.
Ngụy Bá Ân đi phía sau cô, chỉ là đi đến cửa chính liền dừng lại, không cùng đi vào trong công ty.
“Thiến tiểu muội mang theo đàn ông về rồi sao?” Một đám đàn ông nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm, thật là không dám tin. Xong rồi, xong rồi, anh A Nhân thật sự bị “bỏ rơi” rồi.
“Người đàn ông nào? Bạn học của em đó,” Nghe thấy tiếng la lớn, nữ chính cho đám người đó một ánh nhìn xem thường, đi đến chỗ ngồi của mình lấy vật phẩm quên mang đi. Lúc đi ngang bên cạnh Chu Luật Nhân, cô nhăn mũi mếu máo với anh trong lòng biểu đạt cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan.
“Vẫn còn tức giận?” Anh vẫy vẫy tay với cô.
“Rất tức giận.” Tuy cô muốn kìm nén lại không để ý đến nữa, nhưng sau cùng vẫn là không có chí khí đi đến gần anh, “Ăn không được đậu hủ, tức chết được.”
Cười nhẹ một tiếng, Chu Luật Nhân khẽ chỉ vào cái trán của cô.
Trước khi cô trở về, anh thừa nhận bên ngoài là một người hàng xóm của cô, cũng là bạn thời đại học của cô kiêm luôn bạn thân, anh cũng nhìn qua bức ảnh bọn họ nhau cùng đi chơi, cũng có nghe cô kể qua, người đàn ông này là “Phụ nữ.”
Vốn là nghe đồng nghiệp nói có một người đàn ông đón cô đi mà trong lòng lại nổi lên sự thay đổi, sau khi xác nhận được thân phận của người đàn ông này, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đối với việc này, anh chỉ có thể mặc cho hồi chuông báo động trong đầu rung lên, trong lòng cười khổ.
Nói rõ ràng với bản thân nên giữ khoảng cách với cô…
“Buổi tối muốn ăn cơm với anh không?” Ý nghĩa đã mất hiệu quả, lời nói cũng không khống chế được thốt ra.
“Ồ?” Sở Tiểu Thiến sửng sốt trong nháy mắt.
Anh Luật Nhân chủ động hẹn cô? Cô không nghe lầm chứ?
“Anh là kẻ lừa gạt nha – như thế mà muốn làm tiêu tan lửa giận của em sao?” Mấy giây sau, cô nghĩ thông suốt liền trách mắng anh.
“Em rất tức giận, rất tức giận nha.” Nào có chuyện cùng nhau ăn cơm thì có thể bỏ qua chứ? Rõ ràng là lời nói tràn đầy tức giận, âm thanh của cô lại kéo dài êm ái, giống như làm nũng.
“Vậy không ăn à?” Anh nhún nhún vai.
Từ chối cũng tốt, bây giờ còn có thể thoát ra kịp…
“Hừ! Làm sao có thể.” Trong nháy mắt vẻ mặt liền thay đổi, “Hôm nay anh không có ca trực, chúng ta đi ra ngoài ăn, anh mời, em muốn ăn hết sự căm phẫn mà anh cho em!”
Vẻ mặt của cô vừa giận vừa cười, phân biệt không được là đang kiềm nén sự tức giận, hay là đang nhịn xuống sự vui sướng khi được đi ăn tối nữa.
Nhưng Chu Luật Nhân rất rõ, là vui vẻ nhiều hơn.
Ai, phản ứng của Tiểu Thiến, thật là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của một người đàn ông.
“Muốn ăn ở đâu trước.” Tự đào cho mình một cái hố to, lần này không đi cũng không được. “Bạn cùa em đợi em kia, nhớ trước khi tan ca phải quay về.” Anh vỗ nhẹ đầu cô nhắc nhở.
“Đúng tám giờ em sẽ trở về, phải đợi em nhe!” Đi về chỗ ngồi lấy vật phẩm để quên khi nãy, Sở Tiểu Thiến lại theo thói quen mà làm một khẩu lệnh với một động tác.
Cho dù biết bản thân lại một lần nữa bị nắm mũi dắt đi, tâm trạng vẫn là phản ứng tung tăng trên động tác và vẻ mặt.
“Phải đợi em đó!” Cô rời khỏi cửa lớn công ty không quên nhắc nhở một tiếng, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương, mới vui vẻ rời khỏi công ty.
“Em gái Thiến, phản ứng của em thật khiến anh xem mà cay mũi.” Đợi ở cửa chính, toàn bộ hình ảnh thân thiết của hai người đều loạt vào tầm mắt của Ngụy Bá Ân, sau khi hai người rời khỏi Kiệt Xuất liền nhịn không được lên tiếng.
Ai giúp cô ghi danh trận đấu nữ tử si tình? Có tòa thờ trinh tiết hay không? Anh sẽ cho cô một tòa!
“Anh quản em.”
Mới vừa rời khỏi Hoa Đóa Lỵ Nhi, một cuộc điện thoại tức giận gọi đến, cô gọi bạn tốt ra ngoài cùng cô đi dạo phố để giải sầu, không ngờ mới có một chút, trong lòng mây đen dày đặc lập tức liền lộ ra một ánh ban mai.
“Nói thật nhé, anh Luật Nhân nhà em đẹp trai thật.”
“A, em sẽ nói với đại thiếu gia nhà anh!” Nói đến người trong lòng, toàn thân cô giống như ra-đa lập tức dựng thẳng lên giống như con nhím.
“Hâm mộ một chút thôi mà, giận cái gì chứ!” Anna của anh lớn hơn anh hai tuổi, nào có hơi thở c