
hơn, không phải sao?” Cô bất mãn lẩm bẩm.
Uống một ngụm cà phê, anh rất phối hợp nói: “Là phụ nữ, không phải đàn ông.”
“Ồ ….” “Tiểu nha đầu, không cần cả ngày đều nghĩ bậy.”
“Em rất chăm, chỉ, nha! Mới không phải nghĩ bậy!” Quét về phía ngũ quan rối rắm của anh tạo thành một đoàn, tỏ vẻ kháng nghị.
“Được rồi, mời tiếp tục.” Anh nhún vai, từ chối cho ý kiến chỉ cười yếu ớt.
Chính là như vậy! Từ nhỏ đến lớn, Chu Luật Nhân cứ lấy phương thức đối xử với trẻ con ứng phó với cô, giống như tất cả việc cô làm cho anh đều không quan trọng.
Sở tiểu Thiến không ngừng nhắc lại hai chữ “Phụ nữ” vừa nãy của anh, tâm trạng nặng nề nếu không phải vì vậy mới chuyển buồn làm vui.
Đúng vậy …. Anh Luật Nhân yêu là “Phụ nữ”, nhưng anh căn bản không xem cô là phụ nữ, cô ở trong miệng anh, luôn luôn là “Tiểu nha đầu”….
Nhìn chằm chằm miếng táo trong trà hoa quả, nghĩ đến bất luận cô theo đuổi thế nào, hay là đời này đến già vẫn không lọt được vào mắt anh, từ đó cô không khỏi đau xót.
“Tiểu Thiến?” Nhận ra tâm trạng của cô đột nhiên giảm sút, mày của Chu Luật Nhân nhăn lại, “Mệt rồi sao?”
“Ừ ….” Cô cầm lấy ly trà đầu rũ xuống không ngẩng lên, buồn bực trả lời, “Có một chút.”
“Còn muốn ăn không? Hay là muốn đem về?” Anh chau mày rất chặt, mắt nhìn trước mặt cô còn lại phân nửa phần mì ý sò điệp.
Câu trả lời của đối phương cho anh là đầu lắc lư hai cái, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô như cũ.
“Hay là muốn ăn món điểm tâm ngọt? Mang về nhà, em muốn ăn thì ăn?” Anh lại hỏi.
Sự quan tâm của anh, hoàn toàn là chăm sóc cô giống như em gái thôi…. Sở Tiểu Thiến càng khó chịu.
“Tiểu Thiến?”
“Được.” Để ly nước xuống, cô tùy tiện gật đầu, “Em ra ngoài đợi anh trước, anh chọn giùm em đi.” Không đợi anh phản ứng, cô khẽ cười với anh, sau đó lập tức rời khỏi.
Chu Luật Nhân không ngăn cản cô, chỉ là yên lặng nhìn cô di chuyển ra cửa lớn.
Tiểu nha đầu tâm trạng không tốt!
Giống như lúc nhỏ, chỉ cần tâm trạng giảm sút thì chỉ biết trốn đi, tự mình nghĩ cách giải quyết. Tuy đoán được tâm trạng cô đột nhiên thay đổi có mười phần là liên quan đến mình, nhưng…..
Anh có thể làm gì đây?
“Ai…..” Thở dài, anh cầm cà phê uống hết, không vội tính tiền đi ra ngoài, là muốn nhóc con bên ngoài có chút thời gian xử lý nỗi buồn.
Chỉ là nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên mặt của cô, anh liền buồn bực, cũng không thể không nghi ngờ thái độ vô vị từ trước đến nay của anh có thể kiên trì đến bao giờ? “Thật muốn……” Miệng tràn ngập vị đắng của cà phê đen, cùng lúc khóe môi anh gợi lên nỗi chua xót.
Mở ra cánh cửa có treo chuông đồng, bên ngoài mang theo một chút oi bức của gió đêm vỗ lên gương mặt của Chu Luật Nhân.
Bóng dáng Sở Tiểu Thiến ngồi trên băng ghế có cây dù che nắng, nhìn thấy người đang chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt không khỏi oán trách.
“Anh Luật Nhân, anh chậm thật đấy!”
“Xin lỗi.” Nhìn thấy tâm trạng của tiểu nha đầu dường như đã khôi phục, tâm trạng của anh cũng thả lỏng theo, bước nhanh về phía cô, “Này, em ăn một chút bánh ngọt đi.”
“Oa! Anh muốn hại em biến dạng à?” Nhận lấy hộp giấy rất có sức nặng, cô kêu lên sợ hãi.
“Lượng vận động của em rất lớn, muốn biến dạng cũng khó.” Anh cười xoa xoa mái tóc của cô, phát hiện trên tay cô có nhiều nụ hoa hồng chưa nở, “Sao lại có hoa?” Anh vừa lấy hộp giấy về.
“Người ta cho em đó.” Cô chỉ chỉ nhân viên công tác đang sửa sang lại hoa cỏ ở phía xa, “Ông ấy nói em có thể đem hoa này về cắm xuống, đợi đến khi hoa hồng nở rổ, cũng là lúc tình yêu của em đơm hoa kết trái.” Vừa nói, cô vừa chột dạ thè lưỡi.
“Thế thì cố lên.” Nhìn theo người nhân viên công tác cô chỉ mấy giây, anh cười cười nhún vai, “Đi thôi.”
Sở Tiểu Thiến đuổi theo bước chân của anh, cũng không lên tặng mặt quỷ miễn phí cho anh. “Bánh ngọt nhiều quá, đừng nói anh mời khách xong lại chiếm tiện nghi của anh chứ, anh Luật Nhân, có muốn đổi với em không?” Cô giơ cao hoa trên tay đến trước mặt anh.
“Miễn, một người đàn ông cầm một cành hoa hồng đi trên đường, thế mất hết hình tượng rồi làm người ta cười chết thôi.” Vả lại, anh không thể đảm bảo “An nguy” của cành hoa hồng đó.
“A …… Anh Luật Nhân là đại trượng phu!”
“Là người tài, muốn tán tụng phải là một bó lớn, một cành thì quá đơn điệu rồi.”
“Đến hôm sinh nhật của em, anh đồng ý bê một, nhiều, bó, hoa đến công ty tặng cho em không?” Nở nụ cười mờ ám, con ngươi của Sở Tiểu Thiến chớp chớp xem xét anh.
“Em à?” Anh nghiêng đầu liếc nàng một cái, giống như nhíu mày trầm tư, “Ừ……. Anh đồng ý mang một bồn hoa đến công ty tặng em, em thích cây thiết mộc lan hay là hoa lan?”
“Anh……….Luật…………..Nhân”
“So với bó hoa, bồn hoa nặng hơn.” Không đếm xỉa tới con cá nóc giận dữ bên cạnh, anh tiếp tục nói mò.
“Anh cứ mang một pho tượng Phật đến công ty, sớm tối cúng bái ba nén hương rồi hãy nói……” Cô tựa đầu qua một bên không thèm nhìn anh, lộ ra sự kháng nghị. Đem những lời anh nói toàn bộ lắng nghe kỹ càng, anh nhịn không được khẽ cười. “Khụ……Nếu như em muốn……Anh sẽ suy nghĩ.”
“Hừ! Anh còn nói!”
“Được được được, anh xin lỗi.” Chu Luậ