
lau nước mắt. Cô không ngờ lại bị hắn
lừa, cô cứ tưởng hắn ít ra cũng có tính tốt là nói thật ai ngờ… Bây giờ
hắn còn dám nói cô thế này thế nọ, lại còn nhắc đến khuyết điểm của cô
nữa. Cô đâu phải là không đáng yêu, chỉ tội là không có ngực còn mọi thứ đều hoàn hảo và dễ thương cơ mà. Cô bực tức đến đỏ cả mặt, tưởng chừng
như khói lửa sắp xì ra cả hai bên tai.
- Anh…anh dám lừa tôi. Anh chính thức là kẻ thù của tôi.
Ngọc Linh nghĩ gì là làm đấy ! Cô bước ra cửa đi thẳng ra khỏi khách
sạn. Những cô lễ tân thì tò mò thì thào chuyện gì đó. Một lúc sau, Tấn
Phong bước ra.
Ngọc Linh chẳng nghĩ gì nhiều, cô vội chạy về nhà. Trong thâm tâm cô,
bao sự bực tức đang bị dồn nén. Cô mong mình sẽ mau tới nhà để có thể
trút nỗi tức giận vào những con gấu bông.
Vừa bước vào nhà…cô đã bị một vài thanh niên bịt miệng, cô hết sức la
hét vùng vẫy, cô hoang mang lo sợ. Ngọc Linh vốn nhút nhát rồi nay lại
gặp tình huống này nên cô chỉ biết khóc. Trong bóng tối, cô chỉ có nghe
được những tiếng cười đáng sợ.
- Tại mày mà chúng tao tí nữa toi đời. Mày cũng quan trọng với Tấn Phong lắm ! Hắn dám đuổi bọn tao ra khỏi nhà hàng.
- Mày là người yêu hắn à ? Hắn chọn bạn gái chẳng có mắt thẩm mĩ tí nào cả. Thật là…
-
Quan tâm chi tụi bây. Xử nó đi.
Ngọc Linh nghe thấy thế càng sợ hãi, tinh thần hoảng loạn hơn bao giờ
hết. Tay thì đã bị bọn chúng trói, miệng cũng bị bịt chặt không la được
cô chỉ có thể vùng vẫy mà thôi. Cuối cùng cô thoát khỏi tay bọn chúng.
Thoát thì sao ? Cô không thể mở cửa và chỉ có thể chạy trong nhà thôi.
Bọn chúng có đến 2, 3 tên thì làm sao cô thoát. Bọn chúng càng lúc càng
gần cô, cô nhắm mắt phó thác cho số phận.
Rầm…
Cánh cửa nhà cô mở tung, ánh sáng từ đèn đường bên ngoài chiếu vào. Cô
mừng rỡ khi thấy có người đến…là Tấn Phong. Cũng vì cô lo sợ nên ngay
khi thấy có người là ai đi chăng nữa cô cũng vui mừng như thể là kẻ chết đuối vừa vớt được chiếc phao. Vì vùng vẫy quá nhiều nên giờ đây cô ngất đi không hay.
Về Tấn Phong, cậu thừa biết thế nào bọn ở nhà hàng không tha cho Ngọc
Linh, anh đã đoán ra ngay khi thấy mặt bọn chúng hầm hầm tức giận đi ra
khỏi quán. Anh lo lắng nên ngay khi đi ra khỏi khách sạn đã đi theo Ngọc Linh, cũng may là anh đến kịp. Ngay khi thấy quần áo Ngọc Linh xộc
xệch, tóc tai bù xù, gương mặt toàn nước mắt anh đã biết cô ấy hoảng
loạn đến mức nào. Anh bực bội đấm vào mặt những tên kia và nhanh chóng
gọi vệ sị của mình xử chúng. Anh đến bên Ngọc Linh vỗ về cô, sau đó cởi
trói và băng keo bịt miệng, anh nhẹ nhàng đặt Ngọc Linh nằm xuống.
Lúc ấy, Ngọc Linh hé mắt thấy Tấn Phong. Trong lòng cô bỗng dưng thấy an toàn nên tiếp tục ngủ. Tấn Phong suốt đêm đã ở bên cạnh trông chừng
Ngọc Linh.
Ngọc Linh quả thực như một đứa trẻ, cả đêm cô dụi đầu vào ngực Tấn
Phong, ôm anh thật chặt như ôm cái gối, cô say sưa ngủ. Gương mặt cứ như là 1 thiên thần. Cô mỉm cười an giấc đến sáng.
Đêm đó Tấn Phong không ngủ được vì bị Ngọc Linh ôm, trong lòng anh càu
nhàu. Dù Ngọc Linh có thân hình như đứa trẻ nhưng cô là con gái lẽ nào
anh không có chút gì đó nổi lên trong lòng. Anh phải cố kiềm chế lắm.
Anh còn tự khuyên bảo mình cô là kẻ thù của anh, tuyệt nhiên không có
quan hệ, vả lại cô cũng chỉ như đồ chơi thôi. Anh tin chắc chơi lâu rồi
sẽ chán Ngọc Linh và rồi bỏ rơi cô.
Trong đầu anh bỗng nảy ra nhiều ý tưởng.
Tiếng chim hót líu lo và những tia nắng chiếu vào phòng làm Ngọc Linh tỉnh giấc, cô ngồi dậy nhìn xung quanh chẳng thấy ai.
Ngọc Linh dụi mắt vươn vai và mỉm cười một mình chào ngày mới. Cô chợt
nhớ về chuyện tối hôm qua. Cảm giác sợ hãi trong lòng vẫn còn cứ như mọi chuyện vừa xảy ra vài phòng trước. Cô vẫn còn nhớ hình như trước khi
ngất đã trông thấy Tấn Phong, người mà cô cho là kẻ thù. Nhưng lạ thật,
hắn không có bên cạnh cô. Bỗng nhiên Ngọc Linh thấy buồn, cô cứ tưởng
khi tỉnh dậy sẽ trông thấy hắn.
Cô nhìn sang chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn học trong phòng mình.
- 6h rồi à ?
Ngọc Linh tự nhủ vẫn còn may, chắc sẽ kịp. Cô tức tốc chuẩn bị đến trường.
Vừa bước vào trường, cô đã thấy ngay Tấn Phong đang ngồi ở băng ghế nhìn ra phía cổng. Nhớ đến chuyện hôm qua hắn cứu mình, cô định mình sẽ đến
chỗ hắn và cảm ơn.
- Chào Tấn Phong
- …
Cô thì rụt rè, thành ý đến cảm ơn, hắn thì chẳng thèm đáp một tiếng,
gương mặt còn cố tình ngó lơ ra chỗ khác, rõ ràng muốn chọc tức Ngọc
Linh mà. Cô vẫn cố kiên nhẫn định sẽ chào hắn lần nữa bởi dù sao hắn đã
cứu cô chẳng lẽ tiếng cám ơn cũng không nói.
- Tấn Phong, tôi có chuyện muốn nói.
Lúc này, Tấn Phong mới nhìn sang Ngọc Linh, hắn đưa ánh mắt chẳng xem ai ra gì nhìn cô. Máu nóng trong người cô nổi lên, gương mặt bắt đầu ửng
đỏ - dấu hiệu của tức giận. Tấn Phong thì thầm cười trong lòng khi thấy
gương mặt đáng yêu và dễ thương của Ngọc Linh. Nhìn cái môi chu lên,
trán thì nhăn lại và cả đôi gò má hồng hồng, bỗng nhiên trong lòng Tấn
Phong trào dâng cảm xúc lạ, hắn thầm khen Ngọc Linh đáng yêu. Tấn Phong
thấy Ngọc Linh có thành ý nên đã đáp lại.
- Có chuyện gì nói đi.
- Tui…tui...
Nhìn