
hạm vào nàng cũng vì lầm tưởng nàng là kỹ nữ. Nhưng sau đó hắn lại vì nàng mà dám đối đầu cùng hoàng huynh. Nàng hạnh phúc, rất hạnh phúc…Dù trước đó hắn có yêu thích ai thì hiện giờ người hắn để tâm là nàng. Chỉ vậy thôi cũng khiến nàng cảm thấy mình có thể vì hắn mà chết. Dùng tay tháo đi lớp dịch dung trên mặt Mộng nguyệt thay trang phục của mình. Trước ngày nàng xuất giá một ngày có một lão già xuất hiện cho nàng 1 cái túi có 1 bộ y phục và 1 chai dược.
- Hãy dùng nó khi ngươi thấy 1 con bướm thật to, thật rực rỡ xuất hiện…Tử kiếp của trầm Thiên có đến 3 tử kiếp có vượt qua hay không tất cả phụ thuộc vào ngươi. Nàng lúc đó không rõ ông ta đang nói gì nhưng vì liên quan đến Trầm Thiên nên nàng giữ lại, không thể ngờ có khi cần dùng đến.
Nàng không muốn kế hoạch của hắn chỉ vì lo lắng cho an nguy cả nàng mà chậm trễ. Nhìn những thứ người kia đưa cho nàng, người mà hắn chờ liệu có phải là người mà nàng sẽ dịch cung không, dù không chắc lắm nhưng nàng cũng phải thử. Trong kế hoạch này thời gian chính là yếu tố quyết định thắng thua. Lọ dược kia sau khi đeo lớp dịch dung nàng mới dùng đến, lọ thuốc khiến giọng nói nàng thay đổi còn khiến lớp dịch dung trông hoàn mĩ hơn. Chỉ nhìn dung nhan sau khi dịch dung thành nàng có thể đoán ra nàng ta là ai.
Triệu Cương bước vào lều trước cảm thấy kinh ngạc, chẳng phải lúc nãy hắn vừa gặp Ngọc tiểu thư sao, sao giờ lại là phu nhân.
- Tình hình phía địch sao rồi ? Nàng đang mặc vào bộ áo giáp nặng trịch mà Triệu tướng quân đưa đến. Mấy hôm nay lén Thiên học cưỡi ngựa quả thật là khiến cho toàn thân đau nhức. Nhưng xem ra hôm nay thực sự cần dùng đến rồi.
- Bọn họ đang chuẩn bị rút quân. Phu Nhân việc còn lại cứ giao cho chúng ta, ngài…Triệu Cương có chút lo lắng tuy hắn không hề phủ nhận năng lực của nàng nhưng mà nhìn nàng có vẻ yếu đuối. Mộng Nguyệt mỉm cười lắc đầu, nàng phải chỉ huy trận này. Khi biết hắn sẽ không đưa nàng đi cùng, và biết kế hoạch này sẽ nguy hiểm vào phút cuối. Nàng đã tình nguyện ở lại để hỗ trợ, nàng biết Triệu Cương rất bất mãn khi bị loại khỏi kế hoạch, nàng liền tìm hắn thuyết phục hắn giúp đỡ. Nhưng đối đầu cùng với một lượng quân gấp 3 lần mình quả là liều lĩnh. Nàng muốn mọi việc phải thật hoàn mĩ, thương vong phải ở mức thấp nhất. Và kế hoạch đó phải đạt được hiệu quả cao nhất.
Hít một hơi thật sâu Hiểu Mộng Nguyệt lần đầu tiên gạt bỏ hết thảy mọi sợ hãi trong cuộc sống của nàng. Bởi vì khi bước ra khỏi quân trướng, ngồi vào vị trí chỉ huy cũng là khi nàng từ bỏ sinh mạng của bản thân mình.
Mộng Nguyệt phải đi xem xét địa hình trước đó. Nàng nhận ra Nhạn Môn quan là nơi hiển trở và là nơi có thể cầm chân kẻ khác . Mục đích của nàng không phải tiêu diệt toàn quân bọn họ mà chỉ muốn cầm chân họ, khiến lộ trình trở về chậm trễ thuận lợi cho Thiên cùng mọi người thuận lợi rời khỏi.
Sau khi bày bố ra thế trận cần thiết nàng và Triệu Cương chỉ còn chờ quân địch đi qua. Nhạn Môn quan là nơi cũng khá gần với biên cương của Bắc quốc dù vây họ ở đây có chút nguy hiểm vì viện quân sẽ tiến đến rất nhanh nhưng sẽ dễ dàng hơn cho việc dùng một ngàng quân vây ba ngàn quân địch bởi địch thiếu quân lương đường dài sẽ hao tổn thể lực.
Đúng như dự đoán của nàng với tính tình đa nghi của tướng giặc quả nhiên họ lọt vào bẫy nàng giăng ra bọ họ toàn bộ vào Nhạn cốc.
- Bẩm báo tướng quân xung quanh đều là địch… Tên tướng sĩ hoa tiêu run giọng hồi đáp.
- Hứ xông ra giết hết chúng cho ta, vây ta ở đây không có quân lương chúng ta sẽ không cầm cự được lâu một tên chừng mười bảy mười tám tuổi giận dữ quát lớn.
- Đừng nhiễu loạn. trước tiên ta phải thăm dò xem bọn họ có bao nhiêu quân, bày trí trận địa thế nào rồi mới hành động. Nếu không phải do ngươi chúng ta sẽ mất quân lương sao ? Một kẻ có khuôn mặt tương tự nhưng đã ở tuổi trung niên hắn nói với vẻ có vẻ trầm ổn nhưng khí thế kia khiến người ta cảm thấy rét lạnh sợ hãi.
Thế là bọn họ chờ đợi cho các hoa tiêu đi thám thính thực hư quay về bẩm báo.
- Chúng ta không thấy bóng dáng quân địch nhưng theo số tên phóng ra thì địch quân phải đông ngang ngửa chúng ta.
- Không thấy quân địch. Vậy hẳn chỉ có hai trường hợp. Một là quân của họ quá ít, không dám lộ diện. Thứ hai là bọn họ dùng kế này để dụ ta tấn công trước rồi phủ đầu kết thúc. Đôi Hắc mâu nhíu chặt lại nghiền ngẫm. nhưng điều làm hắn băng khăn chính là số quân ngang ngửa. Nếu dùng thuật che mắt cầm chân hắn chẳng phải nên đưa số quân lên cách biệt một chút khiến hắn kinh sợ hơn hay sao. Nhưng lại ngang ngửa với quân của hắn, muốn dụ hắn xuất kích phản kháng sao.
- Nơi này cách Hà Thành bao xa ?
- Bẩm 1 ngày đường.
- Quân lương của chúng ta còn cầm cự được khoảng ba ngày nữa.
- Gởi cầu cứu chờ viện quân… Sau khi hắn gởi cầu cứu Mộng Nguyệt cũng ra hiệu cho Triệu Cương rời đi với một số binh lính chặn đánh quân cứu viện. Triệu Cương theo như kế hoạch của phu nhân thuận lợi chặn lại viện quân của bọn họ. Hắn dù có chút tiếc cho Nhật Nhật nhưng hắn càng ngày càng khâm phục phu nhân, tính quyết đoán, trí thông minh cùng bản lãnh của nàng h