
ật sao? Vô tình cùng Trầm Thiên không hẹn mà gặp cùng bật thốt lên kinh ngạc. Vô Tình thì nhìn về phía tiểu nữ tử đang gào khóc như trẻ con, còn Trầm Thiên thì hướng về phía Mộng Nguyệt đợi nàng trả lời.
Mộng Nguyệt suy nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu:
- Thiếp…Thiếp … không biết, nhưng mà dạo này đặc biệt ham ngủ. Nàng vừa nói vừa che miệng ngáp một cái thật dài rồi nhắm mắt dựa vào ngực hắn ngủ an ổn mấy ngày nay nàng đã không được an ổn ngủ như vậy. Trầm thiên bắt lấy cổ tay nàng âm thầm bắt mạch, quả đúng như lời của Lâm Uyển Uyển, nàng có hỷ mạch theo như hắn tính thì đứa trẻ hình thành trong đêm đó của bọn họ. Nhẹ nhàng ôm lấy thê tử hắn không biết nên buồn hay nên vui, đứa trẻ này liệu có phải niềm hạnh phúc hay chính là tử kiếp họ phải đối mặt.
Đoạn Vô Tình cũng đang kiểm tra xem hắn có thực sự làm cha theo như lời yêu nữ kia hay không. Đôi mày nhíu thật chặt, hắn và nàng ta quả thật mang nghiệt duyên mà.
- Ta không lừa chàng đúng không ? Uyển Uyển kiêu kỳ nháy mắt với hắn khiến Vô Tình cảm thấy nổi hết cả da gà. Liền rùng mình một cái trốn sau lưng Trầm Thiên kêu oai oái
- Tránh xa ta ra yêu nữ…Đại ca đuổi nàng ta ra khỏi đây đi. Đôi mắt đa tình kia của Uyển Uyển xẹt qua một tia rét lạnh nhưng rất nhanh biến mất không dấu tích. Thế nhưng cũng không thể qua được mắt Trầm Thiên
- Tam đệ muội, muội đừng để ý, tam đệ hay làm bộ do mắc cỡ đó thôi…Rồi hắn quay lại trừng mắt với tên chuyên gây rối kia. Không chút lưu tình ném hắn cho Lâm Uyển Uyển
- Tam đệ muội cứ đem hắn về Ngũ độc giáo đi, ta cho hắn nghỉ phép dài hạn dưỡng thương mà…Vừa nói vừa quay người bước đi
- Ta còn phải đột nhập quốc khố của Bắc Quốc…Ta không đi… Lần này ta quyết không cho huynh đi một mình…Khụ…khụ… Vô Tình thét lên giận dữ đỏ lừ cả mặt do tức giận. Thấy hắn tức giận Lâm Uyển Uyển vội vã chạy lại xoa lưng cho hắn dỗ dành
- Được được…chàng đừng giận, đi thì đi…ta đi cùng chàng. Chỉ là ăn trộm quốc khố thôi mà không khó đâu…chàng đừng tức giận tổn hại sức khỏe.
- Thiếp cũng đi. Chẳng biết tỉnh lại từ khi nào Mộng Nguyệt nhìn Trầm Thiên ánh mắt cầu khẩn nịnh nọt.
- Không được. Trầm Thiên dùng giọng nói nghiêm khắc của mình nói rõ quyết định của hắn, hắn sẽ không nhượng bộ. Thế nhưng Thê tử hắn lệ đã rơi đầy mặt thân hình nàng khẽ run lên bần bật như chú thỏ con sợ hãi. Nàng sợ hãi không phải vì vẻ nghiêm nghị kia của hắn mà sợ sẽ một lần nữa ôm thấy thân thể hắn đầy máu tươi như lúc trước. Trầm Thiên dịu dàng lau đi lệ trên khuôn mặt nàng. Bỗng trong đầu hắn xẹt qua hình ảnh hắn ôm Lấy thân thể lạnh băng của Mộng Nguyệt, trên khóe miệng nàng có vương tơ máu.
Trầm Thiên nhíu mi, hắn không thể dừng kế hoạch đột kích vào quốc khốc địch lúc này vì đây là thời điểm thuận lợi. Quân của địch vẫn chưa rút về hẳn, quân trong hoàng thành mỏng hơn so với thường lệ. Nhưng hắn cũng không yên tâm bỏ nàng ở lại quân doanh càng không thể mạo hiểm mà đem nàng theo cùng hắn.
Trầm Thiên dùng Điệp vũ cầu sự giúp đỡ của tam sư muội. Muội ấy vừa thông chiêm tinh thuật, chuyển vận thuật và cũng biết y thuật. Chỉ có nàng ấy ở đây hắn mới yên tâm giao nương tử hắn cho nàng. Chỉ có điều từ độc cốc lại đây hẳn là phải mất vài ngày, vài ngày kia có thể sẽ đủ để toàn quân của địch trở về.
Đang phiền não thì một bóng người từ của sổ ló đầu vào.
- Huynh tìm ta?
- Khiết Ngọc, muội sao lại có thể nhanh như vậy?
- Ta tình cờ đi ngang qua…..Nàng ta vừa cười vừa ấp úng.
- Thật tốt quá, vậy thê tử ta giao lại cho muội. Ta có việc quan trọng cần làm. Nói rồi hắn thật nhanh chuẩn bị kế hoạch đột nhập quốc khố nước địch. Trầm Thiên Quay người bước đi mà không hề nhận ra có chút khác thường trong đôi mắt muội muội của hắn.
Ngay khi bòng dáng Trầm Thiên đi khỏi Khiết Ngọc mặt tái nhợt đi, chân run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất. Nàng quả nhiên không giỏi nói dối, nhưng chỉ lần này thôi, nàng phải cố để qua mặt hắn.
Tối hôm đó sau khi đã dặn dò sư muội kỹ lưỡng cẩn thận Trầm Thiên cùng Vô Tình và Uyển Uyển lên đường thâm nhập vào Bắc quốc. Trầm Thiên không hiểu sao trong lòng hắn vẫn không chút yên ổn, sư muội có vẻ rất lạ nhưng kỳ lạ ở đâu thì hắn không rõ lắm.
Bọn họ theo kế hoạch đi đường tắt để đến Bắc quốc. Con đường này rút ngắn 2 ngày đường của bọn họ, vì quân đội bọ họ hùng hậu nên hẳn sẽ không thể đi con đường này.
Ngồi trong bạt lều một lúc lâu sau khi xác định Trầm Thiên đã đi hẳn nàng mới đi lại chiếc gương đồng nhìn ngắm dung mạo kia. Nàng ta chính là sư muội của tướng quân,trước kia nàng có từng nghe tỷ tỷ kể về nàng ta. Nàng cũng chỉ phỏng đoán qua một chút tính cách của nàng ta mà cư xử. Khi Thiên cùng sư muội mình giao phó chung quy cũng đều là an nguy của nàng. Điều này thôi cũng đủ khiến nàng ngọt ngào đến chết rồi. Hắn yêu nàng nàng có thể nhận thấy, hắn lo lắng cho nàng, nàng cũng có thể biết được. Đời này nàng chỉ cần vậy là đủ, nàng sẽ không hối hận vì đã gặp hắn,không hối hận vì đã yêu hắn, càng không hối hận vì mình trở thành tử kiếp thay cho hắn.
Khuôn mặt nàng ấy không sắc sảo nhưng thanh thuần và thật dễ nhìn. Hắn hôm đó sở dĩ c