XtGem Forum catalog
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323813

Bình chọn: 8.5.00/10/381 lượt.

mươi người, còn lại đều bị phân đi làm cung nữ của các cung.

Mà trong số năm mươi người ở lại này, sẽ chọn ra bốn vị Vương phi cùng với năm vị Lương đễ, hai vị Nhụ tần, bốn vị Bảo lâm. Nhưng lần tuyển tú này không chọn Thái tử phi, không biết Hoàng đế lão tử nghĩ thế nào, dù sao cũng đã ra một đạo thánh chỉ, Thái tử phi chờ sau này định đoạt!

Như vậy tính toán, bốn vị Chính phi, năm vị Lương đễ, mười Nhụ tần, hai mươi Bảo lâm chính là ba mươi chín người. Năm mươi trừ đi ba chín còn lại mười một người. Nói cách khác, trong năm mươi người này sẽ có ba mươi chín người tiến vào cung điện của các hoàng tử, mười một người dư lại có thể đi làm cung nữ, cũng có thể bị xung vào hậu cung của Hoàng đế lão tử.

Tất cả còn chưa kết luận được, nhưng là năm mươi người được chọn, Thường Hy thật bất ngờ cũng trúng tuyển. Theo lý mà nói, lấy gia thế nhà nàng tuyệt đối không thể đứng ở trong nhóm năm mươi người, thật là kỳ quái nha! Thường Hy cho là mình sẽ ở trong một trăm người bị lưu lại làm cung nữ, không nghĩ tới mình cư nhiên lại lọt vào nhóm năm mươi!

Ngày đầu tiên vào Vĩnh Hạng cung, Thường Hy thật sự không chịu nổi mấy nữ nhân cứ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như muốn giết người, len lén chạy ra cửa sau Vĩnh hạng cung, nhìn bầu trời óng ánh trong suốt, cỏ cây mơn mởn, cả vườn nở rộ hoa tươi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chẳng qua là đã quen mặc tơ lụa mềm mại, hiện giờ trên người lại là trang phục không phải vật liệu thượng thừa, cảm thấy có chút bí bách, không khỏi đưa tay xoa xoa chỗ gáy bị ngứa, nhỏ giọng oán giận nói: “Y phục này dùng cái chất vải rách rưới gì đây, thật là không thoải mái!”

“Một cung nữ nho nhỏ mà giọng điệu cũng thật lớn!”

Thanh âm một nam tử truyền đến, mang theo chút châm chọc. Thường Hy thân thể cứng đờ, vội thu tay lại. Nàng cư nhiên lại lớn mật rồi, ở trong hậu cung này cũng không thể tùy tiện nói lung tung. Lần này thì thảm rồi, bị phát hiện, sẽ không lôi mình ra đánh chết đi???

Thường Hy đưa lưng về phía người nọ, theo bản năng liền muốn trốn. Chân vừa muốn nâng lên, chỉ nghe sau lưng có một thanh âm truyền tới: “Ngươi là tú nữ tham gia tuyển chọn, muốn chạy? Ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?”

Nghe được sự chế nhạo trong thanh âm kia, Thường Hy có chút tức giận. Người ta nói đúng a, mình là tú nữ, mặc áo tú nữ, chính là nếu có chạy đi cũng sẽ bị truy ra được. Lúc này chạy trốn căn bản là làm điều thừa. Nghĩ tới đây, hung hăng hít một hơi, bất kể người đến là ai, trước phải qua được cửa ải này mới nói tiếp được.

Nỗ lực để cho mình tĩnh tâm hít thở, sau đó nở ra một nụ cười hết sức thỏa đáng, chậm rãi xoay người lại, khi nàng trông thấy người phía sau thì không khỏi giật mình. Xếp thành một hàng, lại là năm vị mỹ nam ngọc thụ lâm phong, thần trí Nhược Hy trong nhất thời còn chưa có bay về được.

Thường Hy mặc dù mặc áo tú nữ sắc hồng, màu sắc nhàn nhạt nhưng là không chút nào che giấu được ánh sáng phát ra trên người nàng. Chân mang giày tơ, đầu cài trâm đồi mồi, thắt lưng treo dải lụa mềm, vành tai gắn minh nguyệt châu, ngón tay trắng nõn như búp hành, làn môi kiều mị đỏ thắm. Thật đúng là mỹ nhân yểu điệu bước ra từ trong làn sương mỏng, đẹp đến mê người.

Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân, toàn thân đều phát ra thần thái khiến người khác không thể bỏ qua. Lông mi mềm mại như cánh bướm, đôi mắt như hai suối nước tĩnh mịch mà thâm ảo, khóe miệng cong cong tươi cười, khiến cho năm vị mỹ nam trong lúc nhất thời đều trở nên sững sờ, không ngờ trong nhân gian còn có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.

Thường Hy biết mình là cực đẹp, thế nhưng khi nàng nhìn thấy tận mắt năm phong thái khác nhau, mỹ nam tử thần thái bất đồng có chút ngẩn người nhìn mình, không khỏi không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Một đám ngốc tử!”

Năm mỹ nam nhất thời phục hồi lại tinh thần, một người trong số đó sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thường Hy tùy tiện la ầm lên: “Ngươi nói ai ngốc tử?”

Nghe âm thanh thì ra đây chính là cái người vừa nãy gọi mình lại, Thường Hy không khỏi giương mắt nhìn lên. Hắn cùng bản thân cũng không chênh lệch gì lắm, sêm sêm tuổi nhau, nhưng chỉ vì một câu mà đã tức giận giơ chân, có thể thấy được là một người thẳng tính, không khỏi muốn chọc hắn: “Ai nha, ngươi không thấy sao? Cũng không phải đang ở trước mắt ta sao?”

Giờ phút này Thường Hy tập trung nhìn chằm chằm nam tử vừa phát ngôn khi nãy, nam tử kia thế nhưng trong lúc nhất thời còn chưa có lấy lại được tinh thần. Xung quanh bất chợt phát ra tiếng cười lớn, chỉ nghe có một thanh âm hết sức dễ nghe vang lên: “Không nghĩ tới tú nữ năm nay lại có thể khiến người ta vui mừng ngoài ý muốn như vậy!”

Thường Hy quay đầu nhìn về phía nam tử vừa nói chuyện, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một đôi tròng mắt đen láy tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khóe môi tựa tiếu phi tiếu ôn hòa như gió. Dùng từ dịu dàng như ngọc để hình dung nam nhân này là vô cùng thích hợp rồi.

Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt có chút đỏ lên. Đây thật là cái loại mỹ nam dịu dàng khiến người ta không dứt ra được, nàng không khỏi mở to mắt,